[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 90

Xế chiều hôm đó,  Bình An lại đi ra ngoài một chuyến. Cô nghĩ muốn tìm kiếm một bộ thi thể bị kí sinh. Nếu như có thể phát hiện trong sương mù có cái gì thì càng tốt.

Nhưng cô không dám đội mũ bảo hiểm, chủ yếu vì nó quá dễ gây chú ý và cô sợ bị nhận ra. Thay vào đó, cô trùm khăn kín đầu chỉ để hở hai con mắt. Đổi một vật khác, cô cũng có thể đem chính mình che đến cực kỳ chặt chẽ, dù sao cẩn thận có thể dùng thuyền đi vạn năm.

Bước ra khỏi khách sạn,  Bình An cưỡi chiếc xe điện nhỏ của mình đến siêu thị mua hai chiếc vali lớn, sau đó đến công ty cho thuê ô tô. Tính tiền xong, ông chủ đưa tay ra, “Làm phiền đưa chứng minh thư cùng bằng lái xe.”

 Bình An lắc đầu, “Tôi không có bằng lái xe.” Chỉ trong vài ngày, cô đã học được cách lái xe nhưng cô vẫn chưa kịp thi bằng lái xe.

Ai biết trò chơi biến thái đến mức có thể đồng bộ hóa trò chơi và hiện thực từng cái một, nếu cô có bằng lái xe, nó thậm chí có thể chuẩn bị một cái tương tự như vậy ở trong trò chơi.

Nghe vậy, ông chủ liếc cô một cái, “Không có bằng lái, thuê xe kiểu gì?”

“Tôi có tiền nha.”  Bình An lấy thẻ ngân hàng ra, “Tiền thuê bao nhiêu? Tôi trả gấp đôi.”

Chủ cửa hàng cho thuê ô tô: “Vấn đề không phải là tiền, mà là nguyên tắc.”

 Bình An: “gấp ba.”

Chủ cửa hàng cho thuê ô tô: “không phải a cô gái, tôi không phải là người thấy tiền sáng mắt.”

“Tôi trả gấp bốn lần, anh không cho tôi thuê thì tôi đi tìm người khác vậy.” Nói xong,  Bình An làm bộ muốn rời đi.

“Đừng a cô gái! Nhìn cô thành thật như vậy, có mướn xe hay không không quan trọng, chủ yếu là muốn kết giao bằng hữu nha.”

Ông chủ đưa cho cô chìa khóa, xuất hóa đơn cho cô và đặt thẻ ngân hàng lên máy POS ( này là cái máy quẹt thẻ giống trong siêu thị ấy) với một tiếng ding.  Bình An đột nhiên cảm nhận được sự sung sướng khi xài tiền của Phó ba ba.

“Em gái này không có bằng lái xe có muốn tôi lái trở về dùm hay không?” Ông chủ cửa hàng cho thuê xe nhiệt tình hỏi.

“Không cần.”  Bình An ngồi trên xe, có chút xa lạ nhưng cũng không quá cùi bắp đem xe lái đi.

Chủ cửa hàng xe hơi nhìn  Bình An tặc lưỡi. Người tuổi trẻ bây giờ rất thích tìm kiếm cảm giác mạnh. Nhà có tiền nên tùy hứng. Vừa nghĩ tới đó, lại có thêm hai người tới cửa hàng.

Ông chủ niềm nở chào hỏi: “Hai người muốn thuê loại xe gì?”

Hai người nhìn xem ông chủ của hàng, lộ ra mỉm cười có chút cứng ngắc, “ông chủ vào trong nhà nói chuyện đi…..”

Đi tìm một cái thi thể bị ký sinh còn khó khăn hơn so với đi tìm súng ống. Hoàn toàn không có đầu mối gì. Cô đặc biệt muốn có thể nhặt được một cái ở bên đường. Nhưng mà nếu trên đường đều có thi thể, thị trưởng kia làm sao còn thể đắp nặng cảnh tượng yên bình và tĩnh lặng giả dối này được nữa.

Nơi có nhiều xác chết nhất trong thành phố chắc chắn là lò hỏa táng, nghĩ đến đây,  Bình An lái xe về phía lò hỏa táng ở ngoại ô. Một vài chiếc xe vận chuyển thi thể tới và một vài chiếc vận chuyển tro cốt đi. Toàn bộ không gian lạnh băng yên tĩnh, ngoại trừ một số người thân của thi thể đến tham gia đám tang thì không có người nào khác sẽ đến đây.

 Bình An xuống xe và bắt đầu tìm kiếm cơ hội, nhưng phát hiện ra rằng công việc hỏa táng rất nghiêm ngặt. Từ trên xe chuyển xuống đài đến khi hỏa táng hoàn tất căn bản không có một cơ hội nào có thể tới gần được.

 Bình An theo dõi một lúc lâu, cuối cùng phải bỏ cuộc, trước khi rời đi, cô đã đặc biệt cúi đầu trước những người đã khuất – quấy rầy, có lỗi rồi. Quá trình cung kính cùng mê tín.

Lái xe trở lại thành phố.  Bình An thậm chí còn không biết bắt đầu tìm từ đâu, cô lái xe suốt quãng đường không có mục đích, thậm chí cô còn lái đến chợ đen nơi mà cô đến khi trò chơi mới bắt đầu.

Quán bar hôm nay vẫn rất sôi động, dưới ánh đèn mờ ảo, âm nhạc ồn ào kích động mỗi lúc một lan tỏa khắp hai con phố.

Bình Luận (0)
Comment