[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 92

Cường ca lúc này tàn tạ ngồi trên ghế sa lon, toàn thân tản ra hơi thở chán chường. Anh ta không biết vì sao, cũng không biết từ lúc nào, tất cả những người xung quanh anh đều trở thành quái vật như bên ngoài.

Những con quái vật đó bắt chước người bình thường, khóa tất cả các lối ra, lấy đi điện thoại di động của bọn họ và săn lùng những người bình thường còn sống trong sòng bạc. Bây giờ chỉ còn lại một người sống duy nhất là anh ta, bên ngoài tất cả đều là quái vật! Không chỉ bên ngoài, mà còn có dưới chân của anh ta. Tất cả bọn họ đều là đàn em đi theo anh ta đã nhiều năm, một ít bị những con quái vật kia giết chết, còn một số khác là bị anh ta giết sau khi bọn họ biết thành quái vật.

Lúc này anh ta chỉ còn lại một viên đạn, nước và thức ăn trong phòng cũng đã cạn kiệt, quái vật bên ngoài sớm muộn gì cũng xông vào. Lúc này, anh ta đã hết đường xoay sở.

Anh Cường cũng tự coi bản thân mình như một nhân vật lớn, thay vì bị giết bởi những con quái vật đó hoặc trở thành một trong số những con quái vật, anh ấy thà tự kết liễu đời mình bằng chính đôi tay của mình thì hơn.

Anh ta đem họng súng nhét vào trong miệng của mình, nhắm chặt hai mắt, nạp đạn lên nòng, ngón tay hơi hơi dùng sức. Ngay lúc sắp bóp cò, một chiếc điện thoại di động đột nhiên vang lên từ dưới ghế sô pha.

Anh Cường hơi sửng sốt lần theo âm thanh và tìm thấy chiếc điện thoại di động bị mất từ dưới ghế sô pha. Sau hai ngày phòng thủ cao độ, thanh âm của hắn có chút yếu ớt khàn khàn, “Xin chào.”

“Chào.” Một giọng nói nhẹ nhàng từ phía đối diện truyền đến: “Xin chào, lão K khỏe không. Chuyện là như vầy, tôi muốn hỏi, mời anh Cường ra ngoài một mình thì phải tốn bao nhiêu tiền vậy?”

Nghe thấy giọng nói này, đôi tay hưng phấn của anh Cường run lên, dưới áp lực mạnh mẽ anh hưng phấn đáp: “Không, không cần tiền!”

Không cần tiền?!  Bình An khẽ cau mày, nhìn vào điện thoại nghi ngờ rằng lão K cũng bị ký sinh rồi. Vừa định cúp điện thoại, đối diện truyền đến một giọng nói phiền muộn cùng khẩn thiết.

“Tôi là anh Cường đây. ” Đối diện Cường ca tựa hồ đã bắt được một cọng rơm cứu mạng cuối cùng, “Tiểu muội muội, cứu tôi đi! Tôi nhất định sẽ báo đáp cô!”

 Bình An cầm điện thoại dừng một chút, từ trong xe nhìn về phía quán bar, “Anh… có chuyện gì sao?”

“Quái vật!” Cường ca hít sâu một hơi, tận lực rõ ràng nói

“Có thể cô không tin, nhưng là tôi bị một đám quái vật vây khốn, những quái vật này ký sinh ở trong cơ thể người, hiện tại chúng nó đang bao vây ở ngoài cửa.”

 Bình An hơi hơi ngồi thẳng người: “Anh đang ở sòng bạc ngầm ở quán bar XX phải không?”

Cường ca: “Đúng vậy.”

Nghe được lời này,  Bình An cảm thấy vô cùng may mắn, cũng may vừa rồi cô không đi theo người phục vụ quán bar đi xuống.

“Vậy anh muốn tôi làm gì bây giờ?”

“Có thuộc hạ của tôi ở quán bar.” Anh Cường nghe thấy câu hỏi của cô thì hơi thở phào nhẹ nhõm, anh lo lắng cô gái trên điện thoại sẽ không tin anh.

“Cô cầm điện thoại di động đi tìm bọn họ, để bọn hắn mang theo vũ khí xuống đây.”

“Cách này chắc không được.”  Bình An nghe vậy lắc đầu

“Cường ca ca, anh nói người phía dưới đều biến thành quái vật, vậy làm sao có thể khẳng định phía trên quán bar không có người biến thành quái vật?”

 Bình An xuyên qua sương trắng mỏng nhìn quán bar, “Còn có cách nào khác sao?”

Bên kia trầm mặc một chút.  Bình An đợi nửa phút, sau đó nói

“Nếu không còn cách nào khác, để tôi nghĩ ra một cách cho anh đi. Hiện tại anh đang ở chỗ nào?”

“Cái gì?” Anh Cường sửng sốt trước giọng nói trên điện thoại.

“Ý của tôi là anh vẫn ở trong phòng riêng thường hay chơi đùa đó sao?”  Bình An nói rõ ràng hơn một chút.

Cường ca: “Đang, đang ở đó.”

“Được rồi, hiện tại xin nghe theo chỉ dẫn của tôi.” Trong đầu nhớ lại địa hình của sòng bạc ngầm lần trước, “Đi vào bên trong nhà vệ sinh, và mở ống thông gió phía trên ra.”

Ở đầu bên kia, Cường ca nắm chặt điện thoại mấp máy môi. Anh ta không chắc có nên trao mạng sống của mình cho một cô gái có giọng nói vẫn còn khá non nớt này hay không.

Bình Luận (0)
Comment