[Dịch] Mang Quang Hoàn May Mắn Trong Ngày Tận Thế

Chương 97

Nói xong, hai người nhanh chóng rời khỏi phòng.

Nghiêm Sâm Bác hướng về Phó Trường Dạ cuối đầu sau đó đi theo phía sau bọn họ ra ngoài.

Phó Trường Dạ nhìn về phía Chương Tân Thành còn ở lại, “còn có việc gì sao?”

“Lão đại, tôi muốn cùng anh thương lượng một chút chương trình huấn luyện của  Bình An sau khi kết thúc vòng chơi này.”

Chương Tân Thành thần tình nghiêm túc nói, “ Bình An có thể coi như không tệ tại cái phương diện khác, nhưng mà thân thủ cùng thể năng còn kém xa lắm. Khi vào vòng chơi có thể miễn cưỡng vượt qua nhưng rất dễ bị người khác bắt nạt. Tôi nghĩ chúng ta cần tăng thời lượng huấn luyện cho cô ấy trong tương lai, để cô ấy có thể tiến bộ đến một trình độ nhất định trong thời gian ngắn.”

Nghe vậy Phó Trường Dạ gật đầu, “có thể.”

“Vậy tôi cũng đi huấn luyện đây.” Nhận được trả lời khẳng định, Chương Tân Thành cung kính hướng Phó Trường Dạ cuối đầu sau đó quay người rời đi.

Trong nháy mắt trong phòng lại chỉ còn lại một mình Phó Trường Dạ.

“Cô tốt nhất nên còn sống quay trở về.” Giọng trầm thấp ở trong căn phòng trống vắng vang lên, Phó Trường Dạ nhìn về phía  Bình An đang không có chút không cảm giác chút nào nằm trên giường. Dưới ánh đèn, những ngón tay mảnh khảnh như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo nhéo nhéo gương mặt có chút đỏ bừng của  Bình An – ngủ thiếp đi đúng là có chút ngoan ngoãn.

“Hắt xì!”  Bình An đang chỉ huy Cường ca mổ xẻ, đánh một cái hắt xì kinh thiên động địa.

“Có chuyện gì vậy, em gái?”

“Không có việc gì, có lẽ là bị mùi này hun đến khó chịu.”

 Bình An vẫy tay và nói: “Anh Cường tiếp tục mổ đi.”

Cô vẫn không biết rằng sau khi quay trở lại, cô sẽ phải đối mặt với “đào tạo kiểu địa ngục” do Sư phụ Chương lên kế hoạch. Hiện tại  Bình An đang vui vẻ nô dịch NPC Đại Cường ca. Còn ba cái xác còn lại cũng bị mổ ra, trong đó có hai cái là ký sinh thất bại. Cái ký sinh thành công kia đã bị  Bình An lấy đi khối thịt màu hồng phấn, cô dùng túi rác bao lại cho vào két sắt, sau đó lại đặt két sắt vào trong vali thảy vào cốp sau xe ô tô.

Hai người trao đổi phương thức liên lạc xong,  Bình An nói cho anh ta một số điều cần thiết phải chú ý sau đó lái xe rời đi.

Đến khách sạn cũng đã là ban đêm.

Khách sạn đèn đuốc sáng choang,  Bình An nhìn khách trọ vẫn còn rất đông trong sảnh, sắc mặt trầm xuống. Dùng khăn quàng cổ đem khuôn mặt gói kỹ lưỡng, xách theo vali đi thật nhanh lên lầu.

Mặc dù cô đã cố hết sức để tránh đám đông, nhưng rất không may gặp phải ba người chơi ở cửa đối diện. Bọn hắn lúc này đang muốn xuống lầu.  Bình An đứng ở trong hành lang cùng bọn hắn mặt đối mặt.

“Em gái đi đâu vậy? Quấn chặt như vậy làm gì?.” Khang Giai Phương nhìn  Bình An vừa mới trở về, ngoài cười nhưng trong không cười tới hỏi.

Nửa đêm ăn mặc thế này, sau lưng kéo theo một cái vali to tướng, không cần nói cũng nhìn rất khả nghi rồi. Điền Dũng cũng đang khoanh tay, đứng trong hành lang lẳng lặng nhìn cô.

Ba người đứng song song với nhau, chắn ngang hành lang, có một loại ý tứ khiến cô không nói mình đã đi đâu sẽ không chịu buông tha cho cô.  Bình An liếc ba người một cái, đi tới trước mặt Hồ Bất Thường, “Tránh đường.”

Hồ Bất Thường nhìn xem  Bình An mím môi một cái, đặc biệt không có cốt khí dời đi bước chân.  Bình An đi qua từ bên cạnh bọn họ, bịch một cái đóng cửa phòng lại.

Mặc kệ ba người bên ngoài, vừa vào cửa liền lấy ra một cái lọ thủy tinh cực lớn, loại dùng để ngâm dưa cải, đem cục thịt lạ màu hồng kia ngâm vào trong. Cô không biết thứ này có an toàn hay không, để đảm bảo an toàn, cô đem ba cuốn sách trang trí bằng tiếng nước ngoài dày hơn gạch đè ép lên trên. Thứ đó vẫn nhúc nhích sau khi rời khỏi cơ thể khiến  Bình An cảm thấy rằng nó vẫn còn sống.

Mặt khác, bầu không khí của ba người trong thang máy không được tốt lắm. Điền Dũng cùng khang Giai Phương đều lạnh lùng nhìn về phía Hồ Bất Thường, trên mặt không chê giấu nổi vẻ trách cứ

“Tiểu Hồ, ngươi vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”

Bình Luận (0)
Comment