Lúc nãy đại phu đã lấy ra mấy chục chiếc kim từ trong người Cửu Nhi, thân thể nàng ấy vô cùng suy yếu, rũ mắt che khuất cảm xúc trong đáy mắt: “Nô tỳ không cha không nương, ngoài Tạ gia thì nô tỳ không còn chỗ nào để đi, hơn nữa nô tỳ cho rằng nhị thiếu gia trải qua chuyện này xong sẽ sửa đổi thật tốt, phu nhân, nô tỳ nguyện ý ở lại tiếp tục hầu hạ nhị thiếu gia.”
Vân Sơ cười.
Cửu Nhi quá giống nàng.
Lúc nàng mới sống lại cũng mang theo tâm thái như vậy, ngã ở đâu sẽ bò dậy ở đó, tuyệt không trốn tránh.
Nàng ôn thanh nói: “Trong cơ thể ngươi còn rất nhiều kim, còn cần đại phu chữa trị thêm ba lần nữa mới hoàn toàn loại bỏ hết, đến lúc đó chúng ta lại đến nói đến vấn đề ngươi đi hay ở, trong khoảng thời gian này phải dưỡng bệnh cho tốt, ta sẽ sắp xếp một bà tử tới săn sóc sinh hoạt hằng ngày cho ngươi.”
Trong mắt Cửu Nhi ngập tràn áy náy.
Nàng ấy có tâm tư khác nên mới chọn ở lại, phu nhân lại còn đối xử với nàng ấy tốt như vậy.
Nếu ngay từ đầu nàng ấy được hầu hạ trong viện của phu nhân thì tốt biết bao nhiêu... Cho dù có trị khỏi thì thân thể này của nàng ấy cũng đã bị phế đi, cả đời bị hủy hoại...
Vân Sơ tới xem tình hình của Tạ Thế Duy.
Tuy Tạ Cảnh Ngọc xuống tay rất nặng nhưng dù gì hắn ta cũng chỉ là một văn nhân, vết thương thoạt nhìn khá dọa người nhưng cũng chỉ là vết thương ngoài da, đại phu cho thuốc bôi, dặn dò không được đụng vào nước, ước chừng ba bốn ngày là có thể kết vảy được rồi.
Vân Sơ cười lạnh.
Cửu Nhi suýt thì mất mạng mà Tạ Thế Duy cũng chỉ bị trừng phạt một chút như vậy.
Nếu Tạ gia không thể dạy dỗ Tạ Thế Duy làm người đàng hoàng thì cứ chờ người ngoài tới dạy, đến lúc đó sẽ không phải là mấy roi đơn giản thế này nữa...
Trải qua ba ngày tĩnh dưỡng, Tạ Thế Duy đã có thể xuống giường.
Nó không dám tiếp tục trốn trong phòng lười biếng, tới ngày thứ ba đã mang theo vết thương chạy tới học đường trong phủ đọc sách.
Cửu Nhi tiếp nhận ba bốn đợt điều trị nhưng vẫn không thể nào rút được hết kim châm ra khỏi cơ thể.
Vân Sơ im lặng thở dài.
Tạ Thế Duy thật sự quá độc ác, nó chính là một tên ác ma.
“Phu nhân, nô tỳ cảm giác thân thể không còn khó chịu như lúc trước nữa.” Cửu Nhi quỳ dưới đất: “Đại ân đại đức của phu nhân, nô tỳ không có gì để báo đáp, chỉ có thể dập đầu với phu nhân.”
Nàng ấy dập đầu lạy ba cái, tiếp tục nói: “Nô tỳ muốn trở về hầu hạ nhị thiếu gia.”
Vân Sơ đỡ nàng ấy đứng lên: “Ngươi trở lại bên cạnh Duy ca nhi, nó chắc chắn sẽ làm khó ngươi, thân thể đơn bạc này của ngươi không chịu đựng được thêm bất kỳ điều gì nữa đâu, ta biết ngươi muốn làm gì.”
Cửu Nhi không thể tin ngẩng đầu.
Vân Sơ nhìn vào mắt nàng ấy: “Tiếp tục ngủ đông sẽ chỉ làm bản thân ngươi bị thương nhiều thêm, lúc nên xuống tay thì phải mau chóng xuống tay, ta đã nói hết lời rồi, ngươi đi đi.”
Rời khỏi Sanh Cư, Cửu Nhi vẫn không thể nào tin được.
Phu nhân rõ ràng biết nàng ấy muốn trả thù nhị thiếu gia nhưng tại sao lại không đuổi nàng ấy ra phủ, lại còn bảo nàng ấy mau ra tay...
Tại sao, rốt cuộc là vì sao...
Vân Sơ sắp xếp bà tử âm thầm đi theo Cửu Nhi, tránh cho nha đầu này bị thương lần nữa, nếu nàng đã cứu Cửu Nhi thì cũng phải cứu cho đến cùng.
Lúc này đã là chạng vạng, Vân Sơ tạm thời buông mọi việc trong tay, đi đến tiền viện, Tạ Cảnh Ngọc đã chờ ở đó từ sớm, rõ ràng là rất khẩn trương.
Kỳ viện thí ba ngày ba đêm đã kết thúc, Tạ Thế An sắp rời khỏi trường thi, người làm phụ thân sốt ruột cũng bình thường.
Hai người cùng nhau lên xe ngựa, Vân Sơ nhìn ra ngoài xe, Tạ Cảnh Ngọc mấp máy môi muốn nói vài câu nhưng lại không biết nên nói gì, bọn họ cứ trầm mặc như thế, xe ngựa cũng đã tới cổng trường thi.
“Bên kia đông người quá, ta không qua đó đâu.” Vân Sơ thuận miệng nói: “Ta ở đây chờ An ca nhi.”
Tạ Cảnh Ngọc không nghĩ nhiều, gật đầu đi tới chỗ cổng lớn đông đúc.