Từ Vân gia về tới Tạ gia, sắc trời cũng đã tối đen, Vân Sơ không về Sanh Cư mà lại tới phòng bếp dạo một vòng, chắc chắn mọi thứ đều được chuẩn bị ổn thỏa thì mới quay về viện của mình dùng cơm.
Về phòng, nhìn thấy tượng gỗ cạnh cửa sổ kia, Vân Sơ thở dài, cũng một thời gian không được gặp tiểu gia hỏa rồi, đột nhiên cũng thấy có chút nhớ nhung.
Còn có tiểu quận chúa lạc đường đêm hôm đó nữa, nàng nhớ Bình Tây Vương gọi con bé là Trường Sinh, tên Sở Trường Sinh sao, thật là một cái tên hay.
Vân Sơ ngổn ngang suy nghĩ chìm vào giấc ngủ, tờ mờ sáng hô sau, Thính Sương bước vào nhẹ nhàng đánh thức nàng.
Nàng mặc một bộ y phục khá trang trọng, chải kiểu tóc tùy vân kế, trên đầu cài một bộ diêu vàng đính trân châu đỏ, mặt trang điểm đơn giản.
Ăn mặc chỉnh tề xong thì thấy Tạ Phinh là người đầu tiên tới thỉnh an, vì Vân Sơ đã dặn dò nàng ta phải thức sớm một chút, yến hội này tổ chức hơi gấp gáp, nhất định sẽ có mấy chỗ thiếu sót, dậy sớm mới có thể kịp thời xử lý nguy cơ.
Tạ Phinh theo sau Vân Sơ, thấy Vân Sơ đi vào nhà bếp, gọi hết đám bà tử tới, tự mình hỏi han tất cả công việc, thậm chí còn đích thân nếm thử nguyên liệu nấu ăn, kiểm tra xem có được tươi mới hay không...
Tạ Phinh không khỏi cảm thấy hổ thẹn.
Lần trước nàng ta phụ trách tổ chức tiệc thọ cho lão thái thái, chưa bao giờ tự tay làm những chuyện này, chỉ biết há mồm sai bảo nha hoàn bà tử đi làm.
Chẳng trách mẫu thân có thể xử lý việc nhà tốt như vậy, nàng ta còn quá nhiều thứ phải học tập.
Vân Sơ dạo xung quanh một vòng thì trời cũng đã gần sáng, người Tạ gia lục tục rời giường đến tiền viện, nhưng lại không thấy bóng dáng Tạ Thế Duy đâu.
Tạ Cảnh Ngọc rũ mi nói: “Xem ra lần trước ta đánh còn nhẹ quá.”
“Phu quân, hôm nay là ngày vui, đừng nên tức giận.” Vân Sơ mở miệng: “Ta đi gọi Duy ca nhi rời giường.”
Nàng đến viện của Tạ Thế Duy, thấy Cửu Nhi đang đứng trước cửa phòng ngủ thì mở miệng nói: “Đi vào, gọi nhị thiếu gia dậy.”
Cửu Nhi cụp mi rũ mắt nói: “Đêm qua nhị thiếu gia uống không ít rượu, nửa canh giờ trước nói đau đầu, e là...”
Vân Sơ liếc nhìn Cửu Nhi: “Ngươi gọi đây là trả thù sao?”
Sắc mặt Cửu Nhi cứng đờ, sao phu nhân lại biết nàng ấy cố ý chuốc rượu nhị thiếu gia?
Nàng ấy muốn khiến nhị thiếu gia vắng mặt trong tiệc rượu của đại thiếu gia, khiến cho đại nhân tức giận đánh nhị thiếu gia một trận nhừ tử.
“Không đau không ngứa, không bằng không làm.” Vân Sơ lắc đầu: “Hôm nay không ít đại quan quý nhân tới Tạ phủ, làm con vợ cả của Tạ gia phải ra cửa đón khách, cho dù ngươi làm cách gì, cũng phải gọi nhị thiếu gia dậy trong phòng một khắc.”
Cửu Nhi vội vàng vào trong gọi người.
Một lúc sau, Tạ Thế Duy mặc y phục ra tới, chỉ là đêm qua nó uống nhiều rượu, gương mặt có hơi phù nề.
Vân Sơ nhàn nhạt mở miệng: “Con mới tám tuổi mà đã say rượu như vậy, nếu phụ thân con biết được chắc chắn sẽ phạt con quỳ từ đường, hôm nay là yến hội ăn mừng của đại ca con, chuyện này coi như cho qua, con mau lấy lại tinh thần, tập trung đón khách, rất nhiều đại quan quý nhân mang hài tử nhà mình theo, đến lúc đó con cùng bọn họ vui chơi ca múa, nhớ kỹ, thân phận của những người đó vô cùng cao quý, cẩn thận đừng đắc tội.”
Cửu Nhi đứng bên cạnh nhíu mày.
Nàng ấy dường như hiểu ra phu nhân đang muốn nói cái gì...
Vân Sơ đưa Tạ Thế Duy đến tiền viện.
Lão thái thái cùng Nguyên thị ở hậu viện chờ nữ quyến tới cửa.
Tạ Trung Thành cũng ở tiền viện phụ trách chiêu đãi nam khách.
Vân Sơ cùng Tạ Cảnh Ngọc đưa theo đám hài tử Tạ gia ra cổng lớn, cung nghênh khách tới.
Người đến đầu tiên là Viên đại nhân và Viên phu nhân, còn có Viên thiếu gia, một nhà ba người chỉnh tề bước xuống xe ngựa.
“Tạ đại nhân đại hỉ.” Viên đại nhân đi tới, chắp tay nói: “Hôm nay có mang khuyển tử đến dự tiệc, hy vọng khuyển tử có thể học tập Tạ thiếu gia nhiều hơn, không cầu đỗ đầu, chỉ cần có thể thi đậu tú tài thì cũng là tổ tiên Viên gia ta hiển linh rồi.”
Tú tài tuy không phải là một danh hào khó có được, nhưng có được danh hào này mới có thể xem như là bước một bước đầu tiên vào quan trường, vô cùng quan trọng.
Tạ Cảnh Ngọc làm động tác mời khách: “Viên đại nhân, mời vào trong, Thế An, con đưa Viên đại nhân và Viên thiếu gia vào đi.”
Vân Sơ bảo Tạ Phinh đưa Viên phu nhân vào trong.
Chờ ba người Viên gia vào nhà, Tạ Cảnh Ngọc nhỏ giọng dặn dò gã hầu bên cạnh: “Giám sát ba người nhà này, có bất kỳ hành động khác thường nào thì phải lập tức tới báo với ta.”
Lần trước chính là người Viên gia động thủ khiến Tạ gia mất hết mặt mũi, nếu lần này Viên gia còn dám làm càn, hắn ta tuyệt đối không khách sáo.