Vân Sơ đưa người Vân gia ra cửa, nắm tay Lâm thị nói: “Chuyện lần này nói nhỏ thì là hài tử vui đùa, nói lớn lại thành Tạ phủ dung túng nhi tử hành hung, nếu hầu phủ không phát tiết được cục tức này thì vẫn sẽ âm thầm gây phiền toái cho Tạ gia, cho nên nương đừng nhúng tay vào chuyện này.”
Lâm thị nhẹ nhàng sờ búi tóc của nàng: “Lần trước vì chuyện của hai đứa nhỏ mà đại ca con đã mời Hộ bộ Thượng thư uống rượu một hôm, vốn định tìm cơ hội gây một ít phiền toái cho Tạ Cảnh Ngọc, bây giờ xem ra không cần đại ca con ra mặt nữa, Tuyên Võ hầu tức giận như vậy, đủ để hắn ta ăn một chút khổ, tới lúc đó hắn ta sẽ biết không có Vân gia che chở, Tạ gia chẳng là cái thá gì cả.”
Trong lòng Vân Sơ cảm thấy vô cùng ấm áp.
Người nhà chính là như vậy, cho dù nàng không nói gì nhưng bọn họ cũng sẽ đi trước trải đường cho nàng.
Lúc nãy Tuyên Võ hầu lạnh lùng trách cứ nàng đã bị nương nàng chứng kiến, bà ấy nhất định sẽ tìm cơ hội giúp nàng xả cục tức này.
“Nương, đừng lo cho con, đi đường cẩn thận một chút.” Vân Sơ nhìn xe ngựa Vân gia rời đi, lúc này mới xoay người vào trong.
Tạ lão thái thái dần dần tỉnh lại, đỡ tay bà tử, thở hổn hển mở miệng mắng: “Tuyên Võ hầu thật là khinh người quá đáng, khinh người quá đáng, Duy ca nhi bị phế một chân, đời này đã bị huỷ hoại mà hắn ta còn chưa chịu buông tha Tạ gia! Hắn ta dựa vào đâu mà cáo ngự trạng, muốn cáo cũng là Tạ gia đi cáo, một nam nhi cao tám thước lại dám dẫm gãy chân đích tử Tạ phủ, Hoàng Thượng chắc chắn sẽ xử phạt hắn ta!”
Tạ Trung Thành nhắm mắt lại: “Tằng tổ phụ của Tuyên Võ hầu có công cứu giá, có ơn với hoàng thất, Hoàng Thượng tự nhiên sẽ đứng về phía Tuyên Võ, hơn nữa Tuyên Võ hầu cũng chỉ có một nhi tử, dĩ nhiên trân quý hơn một đứa con vợ lẽ do ngoại thất sinh của Tạ phủ...”
Nguyên thị mấp máy môi: “Chuyện này cứ trôi qua như vậy sao, Tạ gia ta lại phải chịu thiệt lớn như vậy sao?”
“Chuyện này còn chưa xong đâu.” Vân Sơ từ ngoài cửa đi vào: “Tuyên Võ hầu tức tối rời đi, đốm lửa này lúc nào cũng có nguy cơ bùng cháy.”
Tạ Cảnh Ngọc sao lại không biết chuyện này, chỉ cần Tần Minh Hằng còn nghẹn một hơi, sau này hắn ta đừng mong có được ngày lành.
Tạ gia thật vất vả mới có được ngày hôm nay, lại phải dừng bước như vậy sao?
“Lão thái thái, nhị thiếu gia phải làm sao đây...” Hạ thị đứng bên cạnh yếu ớt lên tiếng, nàng ta dùng hết sức lực toàn thân nuốt nước mắt vào trong: “Không phải có một vị thần y tới kinh thành sao, mời, mời thần y tới trị liệu cho nhị thiếu gia đi, ngài ấy mới tám tuổi, không thể cứ tàn như vậy...”
Lão thái thái gật đầu: “Đúng đúng đúng, mau tìm thần y tới đây, chuyện quan trọng nhất bây giờ là trị cho Duy ca nhi, trị khỏi rồi lại nói tiếp.”
“Phụ thân, thật sự phải chữa bệnh cho Duy ca nhi sao?” Tạ Thế An chậm rãi mở miệng: “Là vì đại phu nói chân của Duy ca nhi đã bị phế nên cơn giận trong lòng Tuyên Võ hầu mới tiêu tán được một ít, nếu trị khỏi cho Duy ca nhi, Tuyên Võ hầu sẽ cho rằng Tạ gia không hề chịu thiệt chút nào, hậu quả là gì thì hẳn phụ thân cũng biết.”
Hạ thị đứng một bên trợn to mắt, không thể tin được.
An ca nhi là thân huynh trưởng của Duy ca nhi, tại sao có thể nói ra những lời nhẫn tâm như vậy!
Huynh đệ thủ túc hẳn là phải đồng khí tương liên, cùng tiến cùng lui, sao có thể vứt bỏ Duy ca nhi...
Vân Sơ trào phúng nhếch môi, đây đúng là những lời mà Tạ Thế An có thể nói, kẻ này vốn đã là người vô cùng ích kỷ lạnh lùng...
Tạ Cảnh Ngọc nhìn về phía Vân Sơ, dường như thấy được cái nhếch môi đầy chế nhạo của nàng, nhưng khi hắn ta nhìn kỹ lại thì chỉ thấy Vân Sơ đang sầu lo mím môi, hẳn là hắn ta nhìn lầm rồi, hắn ta mở miệng dò hỏi: “Phu nhân, ý nàng thế nào?”
Vân Sơ ngước mắt, đang muốn đáp lời thì ánh mắt lại nhìn ra khung cửa sổ phía sau lưng Tạ Cảnh Ngọc, ở đó là một bờ tường cao chừng hai mét, ngay góc tường là mấy cây đại thụ to lớn, trong cái góc đó đột nhiên lộ ra hai cái đầu nho nhỏ.
Nàng nhận ra hai gương mặt kia, là tiểu thế tử và tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương!