“Dực nhi, hôm nay quả là kỳ lạ.” Ân phu nhân mở miệng nói: “Tiểu tử Du ca nhi kia lần nào về đây không đuổi gà chọc chó thì cũng là leo nóc nhà lật ngói, khiến gà bay chó sủa, nhưng bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế uống trà, thật đúng là trưởng thành hiểu chuyện. Còn Trường Sinh nữa, từ lúc con bé sinh ra tới giờ, chưa từng nguyện ý tiếp xúc với người lạ, sao hôm nay lại đồng ý tới Ân gia?”
Trong lòng Sở Dực cũng cảm thấy rất thần kỳ.
Tuy tính cách Du ca nhi hướng ngoại nhưng không phải ai cũng được thằng bé tiếp nhận, lại yêu thích Tạ phu nhân như thế, thật sự rất kỳ quái.
Còn Trường Sinh trời sinh đã không thích giao lưu với người khác, dù là người làm phụ thân như hắn cũng khó mà xâm nhập vào nội tâm của con bé, Tạ phu nhân lại dễ dàng khiến Trường Sinh nhớ thương...
Bọn họ đang nói thì xe ngựa Tạ gia cũng chậm rãi dừng trước cửa Ân gia.
Vân Sơ đỡ tay Thính Sương bước xuống xe, nhún người hành lễ: “Vương gia, Ân đại nhân, Ân phu nhân.”
Ân phu nhân tất nhiên là nhận ra đích nữ phủ Tướng quân, bây giờ là Tạ phu nhân, nàng ấy đang muốn đáp lễ thì lại nghe được tiếng bước chân bịch bịch từ đằng sau vọng tới, lập tức nhìn thấy hai hài tử phấn điêu ngọc trác chạy ra cửa, một trái một phải nhào vào lòng Vân Sơ.
“Mẫu thân!”
Sở Hoằng Du ghé vào lòng Vân Sơ còn chưa đủ, còn sử dụng hết tứ chi bò lên, chỉ một lúc sau đã ôm được cổ Vân Sơ.
Một tiếng mẫu thân khiến tất cả mọi người đứng đó đều ngây người.
Cho dù là người luôn không lộ ra vui buồn như Sở Dực, lúc này cũng tràn ngập vẻ kinh ngạc.
Hai chữ mẫu thân này có thể kêu loạn như vậy sao?
Mấu chốt là Tạ phu nhân lại không cảm thấy có gì không thích hợp...
Hay là lúc Tạ phu nhân ở cùng với bọn nhỏ, Du ca nhi cũng gọi nàng là mẫu thân như vậy?
“A, này...” Ân phu nhân mơ màng: “Vị này không phải Tạ phu nhân sao?”
Là nàng ấy nhận lầm người sao, sao Tạ phu nhân lại biến thành mẫu thân của hai đứa nhỏ...
Ặc, cũng có thể không phải Tạ phu nhân mà là một vị tiểu thư khác của phủ Tướng quân có diện mạo giống Tạ phu nhân?
Nhưng nữ tử trước mặt này trang điểm theo kiểu phụ nhân, rõ ràng là đã xuất giá, tại sao Dực nhi lại tìm một nữ tử đã có chồng tới làm mẫu thân cho bọn nhỏ?
Vân Sơ rốt cuộc cũng chú ý tới sắc mặt của những người ở đây.
Nàng đột nhiên phản ứng lại, tiếng xưng hô mẫu thân này không thể gọi ở đây được.
Nàng lặng lẽ nhéo mông Du ca nhi.
Sở Hoằng Du ho khan: “Ý con là Vân di giống như mẫu thân của con và Trường Sinh...”
“Ta đã nói mà.” Ân phu nhân nhẹ nhàng thở ra: “Lúc trước ta từng gặp Tạ phu nhân vài lần, sẽ không nhận sai đâu, nào nào, mời vào trong, người đâu, dâng trà.”
Nàng ấy đi trước dẫn đường, Vân Sơ đi theo phía sau.
Nàng ôm Sở Hoằng Du trong lòng, tay dắt Sở Trường Sinh.
Chờ vào trong viện, Vân Sơ vừa mới ngồi xuống thì tiểu cô nương đã không nhịn nổi nữa, gấp gáp bò lên đầu gối nàng, dùng sức đẩy Sở Hoằng Du xuống.
“Sở Trường Sinh, muội đừng có quá đáng.” Sở Hoằng Du xoa eo nhỏ hung hăng quát: “Nương... khụ, Vân di có hai đùi hai tay, chúng ta mỗi người một nửa, không được đẩy ta, hừ!”
Vân Sơ:”...”
Hai đứa nhỏ ngồi trên người nàng, tứ chi còn quấn lấy cổ và eo nàng, khiến nàng cảm giác như bị dây thừng quấn lấy.
Nhưng nàng biết quãng thời gian này rất ngắn ngủi, có thể chưa tới một canh giờ là nàng phải xa cách hai đứa nhỏ.
Ân phu nhân lúc này mới hiểu, thì ra Sở Dực mang bọn nhỏ tới Ân gia là để gặp mặt vị Tạ phu nhân này.