Hạ thị vừa thấy ánh mắt đó thì đã biết nàng ta nghĩ gì, vội vàng che miệng nàng ta, kéo nàng ta đến rừng cây nhỏ: “Phinh tỷ nhi, con đừng làm xằng bậy, đó là tứ hoàng tử!”
“Vì hắn là tứ hoàng tử nên ta mới muốn làm như vậy.” Tạ Phinh cắn răng nói: “Di nương, ta cần ngươi giúp, ngươi có thuốc gì không, mau đưa cho ta.”
Hạ thị trừng to mắt: “Con điên rồi, thật là điên rồi, con còn chưa cập kê, có biết làm như vậy sẽ dẫn tới hậu quả gì không?”
“Tứ hoàng tử cũng có ý với ta.” Tạ Phinh cắn môi dưới: “Hôm ấy ở phủ Trưởng công chúa, hắn nhặt khăn tay giúp ta, còn cài trâm cho ta... Nếu bọn ta có quan hệ da thịt, hắn nhất định sẽ phụ trách, nếu hắn có bản lĩnh, không chừng ta còn được làm trắc phi.”
“Trừ phi con là đích nữ do phu nhân sinh thì mới có thể làm trắc phi của tứ hoàng tử.” Hạ thị không nể tình chọc thủng mộng đẹp của nàng ta: “Hơn nữa con có biết vì sao tứ hoàng tử phải tới chùa Khánh An ở không?”
Tạ Phinh lắc đầu.
Chỉ cần tứ hoàng tử ở chùa Khánh An là đủ rồi, không cần biết nguyên nhân.
Chỗ đó ai cũng có thể tới, nàng ta chỉ có một cơ hội này để gặp mặt tứ hoàng tử.
Dù thế nào, nàng ta cũng phải thúc đẩy chuyện này.
Cho dù tứ hoàng tử không có bản lĩnh thì nàng ta cũng phải vào được phủ An Tĩnh Vương, làm trắc phi không được thì làm thứ phi.
“Di nương, ngươi đừng khuyên nữa, ta đã quyết định.” Tạ Phinh vô cùng kiên định: “Hơn nữa không phải ngươi cũng nghĩ đủ cách để làm di nương sao, dựa vào cái gì mà ngăn cản ta, ngươi không giúp ta thì tự ta giúp mình.”
Hạ thị giữ chặt tay nàng ta: “Phinh tỷ nhi, coi như nương xin con, chúng ta đừng làm chuyện này được không, gả cho một người môn đăng hộ đối, làm đương gia chủ mẫu không tốt sao...”
“Di nương, ngươi biết vì sao An ca nhi vì nỗ lực đọc sách không?” Tạ Phinh đảo mắt: “Hắn muốn bản thân trèo lên thật cao, lúc đó mới có năng lực lật lại bản án cho nhà ngoại, nếu ta có thể vào phủ An Tĩnh Vương thì sẽ là trợ lực lớn cho An ca nhi, danh dự của nhà ngoại sẽ được khôi phục nhanh thôi...”
Hạ thị chậm rãi buông lỏng tay nàng ta.
Nàng ta nhắm mắt lại, hồi tưởng nhung lụa gấm hoa khi còn nhỏ...
Nàng ta cũng từng nghĩ sẽ khiến gia tộc phồn thịnh trở lại...
“Di nương, giúp ta đi.” Tạ Phinh gằn từng chữ một: “Nếu có thể rửa sạch ô danh cho ngoại tổ phụ thì ta sẽ có tư cách làm An Tĩnh Vương phi, đây chỉ là vấn đề thời gian.”
“Được!”
Hạ thị gật đầu thật mạnh.
Trên tay nàng ta không có người nào dùng được, chỉ có thể đi tìm tiểu ni cô có chút giao tình khi trước, nhờ tiểu ni cô nghĩ cách làm chuyện này.
Ni cô trực tiếp tới Sanh Cư báo chuyện này cho Vân Sơ.
Vân Sơ cười cười: “Cứ làm theo lời nàng ta nói.”
Hạ thị lại chủ động trợ giúp Tạ Phinh làm chuyện này, thật sự là ngoài dự liệu của nàng.
Sau khi tiểu ni cô lui ra, Vân Sơ viết một phong thư đưa cho Thính Sương: “Lập tức đến Kỷ phủ, giao cho Kỷ phu nhân.”
Kỷ phu nhân là đích trưởng nữ của Hình bộ Thượng thư, khuê danh Đỗ Lăng, cùng tuổi với nàng, hai người từ nhỏ đã theo mẫu thân tham giam đủ loại yến hội, vì vậy mà quen biết nhau.
Chỉ là sau này cả hai gả chồng, Đỗ Lăng gả vào nhà cao cửa rộng, còn nàng gả thấp hàn môn, yến hội bọn họ tham dự đều không giống nhau, dần dần cũng không lui tới nữa.
Nhưng nàng biết, đời trước Vân gia bị giam vào nhà lao, phụ thân của Đỗ Lăng cũng chính là Hình bộ Thượng thư Đỗ đại nhân chưa từng dùng khổ hình với Vân gia.
Chỉ cần là người từng giúp đỡ Vân gia, nàng đều nhớ rõ, mỗi ân tình đều ghi tạc tận đáy lòng.
Sống lại một đời, ngoài việc bảo hộ Vân gia, nàng cũng muốn làm một số chuyện trong khả năng.
Hy vọng có thể bảo vệ muội muội duy nhất của Đỗ Lăng, đời trước được chọn làm An Tĩnh Vương phi...