Nhìn thiếu nữ xinh xắn trước mặt, sao hắn ta có thể nhịn được, duỗi tay cởi y phục của Tạ Phinh...
Âm thanh sột soạt từ trong sương phòng vọng ra.
Đỗ Lăng đột nhiên hiểu được chuyện gì đang xảy ra, quay đầu nhìn về phía Vân Sơ.
Còn chưa đợi nàng ấy nhìn ra cảm xúc trên mặt Vân Sơ thì đã thấy Đỗ Anh đang đứng bên cạnh bước vội lên bậc thang.
Nàng ấy duỗi tay bắt lấy Đỗ Anh nhưng lại không bắt được.
Đỗ Anh nâng tay, mở cửa sương phòng.
Lúc nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, gương mặt nhỏ trắng hồng của Đỗ Anh lập tức biến thành trắng bệch.
“Vương gia, ngài...”
Âm thanh của nàng ấy nghẹn trong cổ họng như đang bị ai đó bóp cổ.
Sự kinh ngạc khi nhìn thấy An Tĩnh Vương dần dần biến thành thất vọng tột cùng...
Mấy tháng trước, bọn họ đứng dưới trăng ngắm hoa thưởng trăng, hắn ta nói sẽ cầu Đức phi tứ hôn, nói sẽ không phụ lòng nàng ấy.
Chưa được bao lâu, hắn ta lại ôm lấy thiếu nữ khác, nói mấy lời tình nùng ý mật, làm chuyện khó coi...
An Tĩnh Vương đang ôm Tạ Phinh nằm trên giường, thấy cửa đột nhiên bị đẩy ra, ánh mặt trời từ bên ngoài chiếu vào khiến hắn ta lóa mắt.
Hắn ta mất một lúc lâu để thích ứng rồi mới nhận ra người đến là ai.
Hắn ta vội vàng kéo chăn che kín thân thể mình.
Tạ Phinh cũng sốt ruột hoảng hốt nhặt váy dưới đất che lên.
Đỗ Anh đang muốn lên tiếng thì lại bị Đỗ Lăng túm chặt, nhỏ giọng nói: “Việc này không liên quan tới muội, câm miệng.”
Hoàng Thượng vẫn chưa tứ hôn, Đỗ gia và An Tĩnh Vương cũng chưa bàn bạc hôn sự, cũng chưa trao đổi thiếp canh, mặc kệ An Tĩnh Vương ở bên ai cũng không liên quan tới Đỗ gia.
Đỗ Anh bị kéo ra cửa, nước mắt ào ào rơi xuống.
“Thần phụ thỉnh an An Tĩnh Vương.” Vân Sơ lạnh giọng mở miệng: “Không biết An Tĩnh Vương có thể cho thần phụ một lời giải thích không?”
An Tĩnh Vương lúc này đã bình tĩnh trở lại.
Tuy bị người ta bắt gặp đang làm chuyện đáng xấu hổ thế này, nhưng hắn ta là hoàng tử, ai dám nói hắn ta không đúng.
Hắn ta nhướng mày nhìn Vân Sơ: “À, thì ra là Tạ phu nhân, nếu Tạ phu nhân đã thấy được thì bổn vương cũng nói thật vậy, bổn vương và Tạ tiểu thư lưỡng tình tương duyệt, ý muốn nạp nàng làm thị thiếp, không biết ý Tạ phu nhân thế nào?”
Tạ Phinh nửa ngồi trên giường đột nhiên ngẩng đầu.
Thị thiếp... An Tĩnh Vương lại chỉ muốn nạp nàng ta làm thị thiếp?
Nữ tử trong hậu viện vương phủ cũng có phẩm cấp, cao nhất là vương phi, sau đó là trắc phi, tiếp là thứ phi, thị thiếp là thấp nhất.
Nàng ta cũng không yêu cầu cao, chỉ cần một thân phận thứ phi là cũng đủ hài lòng...
Nàng ta và An Tĩnh Vương đến đây, cả thuốc mà Hạ thị cho nàng ta cũng chưa dùng mà Vương gia đã động tình với nàng ta, nàng ta còn tưởng rằng Vương gia đối xử với nàng ta khác biệt.
Nhưng thân phận thị thiếp này khiến nàng ta hiểu ra, nếu không phải mẫu thân cùng Kỷ phu nhân đột nhiên xông vào, sau khi An Tĩnh Vương chiếm hữu nàng ta thì e là tới thị thiếp nàng ta còn không được làm... Nhận ra chuyện này khiến Tạ Phinh không nhịn được khóc to.
“Hay cho một câu lưỡng tình tương duyệt, tiểu nữ đã khóc thành như vậy, thần phụ không nghĩ là con bé cam tâm tình nguyện!” Gương mặt phẫn nộ của Vân Sơ hiện ra ý cười: “Nếu An Tĩnh Vương vừa ý tiểu nữ thì nên mời bà mối tới cửa, cho dù chỉ muốn nạp tiểu nữ làm thị thiếp thì cũng nên theo quy củ. Nơi này là chùa Khánh An, Phật Tổ dưới chân, An Tĩnh Vương làm trái ý nguyện của tiểu nữ, làm chuyện gian dâm chốn phật môn thì có khác gì thổ phỉ trên núi... Hơn nữa tiểu nữ còn chưa cập kê! Việc này, thần phụ nhất định phải nhận được một câu trả lời thỏa đáng!”