Tạ Phinh quỳ từ đường suốt một đêm.
Vân Sơ không cho bất kỳ ai tới đưa thức ăn, thậm chí một ngụm nước cũng không có.
Hạ thị thông qua cửa sổ nhỏ nhìn vào từ đường, thấy Tạ Phinh mềm oặt quỳ dưới đất thì đau lòng không chịu được.
Nàng ta nhét số bạc kiếm được gần đây nhờ việc bán đồ thêu cho đám bà tử thị vệ, xách theo một hộp đồ ăn bước vào trong, thấp giọng nói: “Phinh tỷ nhi, nương tới rồi, con mau ăn một chút gì đi.”
Tạ Phinh ngẩng đầu, bắt lấy tay Hạ thị, vội vàng hỏi: “Thế nào, có động tĩnh gì sao?”
Hạ thị khuyên nhủ: “Trời vừa mới sáng, có động tĩnh thì cũng không nhanh như vậy, con ăn trước một ít đồ đi, đừng để bản thân đói lả.”
Tạ Phinh làm sao mà nuốt trôi, toàn thân đều khó chịu không thoải mái, khó chịu trước mắt chỉ là tạm thời, nàng ta sợ chuyện này không có kết quả tốt đẹp.
Lúc này, bà tử ngoài cửa đột nhiên mở miệng: “Hạ di nương, hình như có khách tới, ngươi mau đi đi!”
Mắt Tạ Phinh sáng lên: “Chắc chắn là người An Tĩnh Vương phái tới, di nương, ngươi mau đi hỏi thăm tin tức.”
Hạ thị dặn dò vài câu rồi rời khỏi từ đường, đi về phía tiền viện.
Khách trong tiền viện là ma ma trong cung, là Đường ma ma tâm phúc bên cạnh một trong bốn phi, Đức phi.
Đường ma ma hành lễ với người Tạ gia, bà ta lại đại hồng nhân bên cạnh Đức phi, người Tạ gia nào dám nhận lễ của bà ta, vội vàng dọn chỗ dâng trà.
“Vương gia nhà bọn ta đến chùa Khánh An là để cầu phúc cho Thái Tử điện hạ, ngày ngày sao chép kinh Phật, thanh tâm quả dục, thật sự không thể làm ra loại chuyện hoang đường như vậy.” Đường ma ma lạnh lùng nói: “Đêm qua Tạ đại nhân đến Ngự Sử Đài, Tạ thiếu gia đưa người tới cửa Đại Lý Tự ngồi suốt đêm, đây là có ý gì?”
Lão thái thái ở Tạ gia nói một không hai nhưng khi đối diện với ma ma khí thế át người này thì lại không thể thốt được một lời.
Vân Sơ cười cười: “Ý của Đường ma ma là An Tĩnh Vương làm ra chuyện như vậy dưới chân Phật Tổ, mọi trách nhiệm đều đổ lên đầu nữ nhi nhà ta đúng không? Vốn dĩ Tạ gia còn đang suy xét có cần tìm Đại Lý Tự khanh chủ trì công đạo hay không, bây giờ có vẻ là phải làm vậy rồi.”
Biểu cảm của Đường ma ma cứng đờ.
Vốn là định lên mặt giày xéo người Tạ gia một chút nhưng ai ngờ Tạ phu nhân này lại hoàn toàn không cho Đức phi mặt mũi.
Nhưng nghĩ lại thì cũng có thể hiểu được, vị Tạ phu nhân này là đích trưởng nữ của phủ Tướng quân, Vân tướng quân tay cầm trọng binh, nàng có Vân gia để dựa vào, sao phải sợ hãi một hậu phi.
Đường ma ma lấy một khối dương chi bạch ngọc từ trong tay áo ra, hòa hoãn nói: “Đây là ngọc bội Đức phi nương nương mang theo hơn hai mươi năm, đặc biết ban cho Tạ đại tiểu thư, đợi đến khi Thái Tử điện hạ khỏi hẳn, nương nương sẽ cho Lễ bộ an bài nạp Tạ đại tiểu thư làm trắc phi của An Tĩnh Vương.”
Tạ lão thái thái vô cùng phấn khởi, xem ra vị trí trắc phi đã được bảo vệ rồi.
Tuy rằng sau này ngày tháng của Phinh tỷ nhi sẽ không quá tốt, nhưng Tạ gia bám được vào phủ An Tĩnh Vương, khốn cảnh trước mắt của Cảnh Ngọc sẽ được giải quyết dễ dàng.
Tạ Cảnh Ngọc cụp mắt.
Đêm qua hắn ta đến Ngự Sử Đài, An ca nhi đến Đại Lý Tự, Vân Sơ về Vân gia là muốn mượn khí thế của ba nơi này để áp bức Đức phi.
Đức phi ra vẻ nhượng bộ nhưng cũng chỉ đồng ý ban cho vị trí trắc phi.
Thật ra hắn ta cũng hiểu được suy nghĩ của Đức phi, thân phận của Phinh tỷ nhi thật không thể gánh vác được vị trí chính phi.