Sân viện của Thính Vũ rất nhỏ, cũng rất hẻo lánh, chỗ tốt duy nhất là nơi này có một phòng bếp nhỏ.
Nàng ta làm mấy món tinh xảo ngon miệng, cố ý bảo nha hoàn đi mời Tạ Cảnh Ngọc tới, không ngờ người lại tới thật.
Mấy năm nay, nàng ta cảm giác thẹn với phu nhân nên cũng không dám lợi dụng trù nghệ của mình để tranh sủng, hiện giờ, vì Doãn ca nhi, nàng ta không thể không dùng chút thủ đoạn.
“Đại nhân, nếm thử món củ cải chua ngọt này đi.”
Thính Vũ đứng bên cạnh bàn ăn hầu hạ Tạ Cảnh Ngọc dùng cơm.
Tạ Cảnh Ngọc không phải người có quá nhiều ham muốn, dù là ham muốn xác thịt hay ham muốn về mặt ăn uống đều được hắn ta khống chế trong phạm vi cho phép.
Nhưng gần đây thời tiết quá nóng, khiến người ta chẳng buồn ăn uống, hắn ta biết Thính Vũ am hiểu trù nghệ nên mới thuận thế theo tiểu nha hoàn kia tới đây, quả nhiên, một bàn món ngon khiến hắn ta không thể dừng đũa, ăn một hơi hết một bát cơm.
Dùng cơm xong thì sắc trời cũng ngả đen, Thính Vũ đặt tay lên vai Tạ Cảnh Ngọc: “Đại nhân mệt mỏi một ngày, để thiếp thân hầu hạ ngài đi.”
Tạ Cảnh Ngọc thờ ơ nói: “Trong lòng ngươi nghĩ gì ta rất rõ ràng.”
Còn không phải đang mong hắn ta nhả ra, cho Doãn ca nhi trở về sao?
Sắc mặt Thính Vũ cứng đờ, cúi đầu nói: “Đại nhân, thiếp thân chỉ muốn gặp mặt Doãn ca nhi nhiều hơn một chút, cầu xin đại nhân cho thiếp thân một cơ hội.”
Tạ Cảnh Ngọc tự nhận bản thân là một vị phụ thân đủ tư cách, lúc nãy thấy Tạ Thế Doãn như vậy, hắn ta cũng có chút mềm lòng.
Hài tử mới ba tuổi, sao có thể tách khỏi thân nương?
Hắn ta mở miệng: “Nếu ngươi an phận thủ thường, sớm muộn cũng có ngày Doãn ca nhi trở lại trong viện của ngươi.”
Thính Vũ nghe vậy thì vô cùng vui vẻ, bàn tay đặt trên vai Tạ Cảnh Ngọc càng thêm có lực.
Tạ Cảnh Ngọc ban ngày ra ngoài hô mưa gọi gió, buổi tối có di nương hầu hạ xuân phong đắc ý, lúc này chỉ muốn cảm thán một câu nhân gian đáng giá.
Đêm hôm nay Thính Vũ cũng vô cùng thỏa mãn.
Không biết đã tới giờ nào, bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa của nha hoàn.
Thính Vũ mở to mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài trời vẫn còn đen.
Nàng ta vội vàng mặc xiêm y, ra ngoài quát khẽ: “Không thấy đại nhân còn đang nghỉ ngơi sao, gõ cái gì mà gõ, một chút nhãn lực cũng không có.”
Vất vả lắm đại nhân mới có một ngày hưu mộc, nàng ta cũng muốn cho đại nhân nghỉ ngơi nhiều hơn một chút, đợi lát nữa tỉnh dậy là có thể ăn cháo hầm ngũ cốc nàng ta làm để dưỡng dạ dày.
“Di nương, không xong rồi, đã xảy ra chuyện!” Tiểu nha hoàn sắp khóc tới nơi: “Đào di nương sắp sinh!”
Thính Vũ nhíu mày.
Theo lý thuyết thì còn một tháng nữa Đào di nương mới lâm bồn, sao lại sinh sớm như vậy.
Nhưng chỉ có thể nói là Đào di nương nói chuyện không biết nể nang, bản thân không tích đức nên mới khiến hài tử sinh non, thật là đáng đời.
Nàng ta nhẹ giọng nói: “Đào di nương sắp sinh thì mau đi tìm phu nhân, phu nhân sẽ sắp xếp mọi chuyện, đại nhân là nam tử, không giúp được gì.”
Tiểu nha hoàn vội vã nói: “Đào di nương sinh non là do bị tam thiếu gia đẩy ngã, chảy rất nhiều máu!”
“Ngươi nói cái gì?” Thính Vũ kinh ngạc không thôi: “Một tiểu hài tử như Doãn ca nhi sao có thể đẩy ngã Đào di nương, rốt cuộc là ai vu hãm cho một tiểu hài tử, không được, ta phải đi xem!”
Lúc này, Tạ Cảnh Ngọc trong nội thất cũng bị đánh thức, lên tiếng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Thính Vũ vội vàng quay lại: “Đại nhân, nha đầu nói Đào di nương bị Doãn ca nhi ngã nên sinh non, Doãn ca nhi ở Bích Hà Viên, cách sân viện của Đào di nương xa như vậy, hơn nữa Doãn ca nhi còn bị bệnh, sao có thể làm ra chuyện khốn nạn như vậy, đại nhân, ngài mau đi xem, phải làm chủ cho Doãn ca nhi.”
Tạ Cảnh Ngọc lập tức đứng dậy.
Phụ nhân sinh non không phải là chuyện nhỏ.
Hắn ta còn nhớ năm đó Vân Sơ cũng té ngã nên sinh non, chảy rất nhiều rất nhiều máu...