Tuy rằng hài tử sinh non, tuy rằng hài tử ra đời đã không khóc, tuy rằng hơi thở mỏng manh nhưng ít nhất bọn nó vẫn còn sống, chỉ cần nàng tỉ mỉ chăm sóc dưỡng dục, nàng không tin là bọn nó không lớn được... Nhưng Tạ Cảnh Ngọc lại ném hài tử đi!
Nếu là vào ngày hè thì vẫn còn có cơ hội sống sót.
Nhưng ngày nàng sinh, trời đổ tuyết, lạnh như vậy, hai hài tử mới sinh làm sao mà sống sót?
Thì ra hài tử không phải vừa ra đời đã chết yểu, bọn nó bị phụ thân thân sinh vứt bỏ, bị ném ra ngoài, có lẽ là đã chết đói chết rét.
Vì để nàng toàn tâm toàn ý tiếp nhận hài tử của hắn ta và Hạ thị mà hắn ta tàn nhẫn giết hại một đôi nhi nữ của nàng!
Hắn ta thật là thứ súc sinh!
Không, nói hắn ta là súc sinh thì cũng thật là vũ nhục súc sinh!
Vân Sơ nhắm mắt, nuốt lệ vào trong.
Bây giờ nàng chỉ muốn biết hài tử bị ném ở nơi nào, dù thế nào thì nàng cũng phải đưa hài tử trở về, dù là sống hay chết...
Tạ Cảnh Ngọc vô cùng dối trá, những thứ thốt ra từ miệng hắn ta đều chỉ là lời nói dối, như bộ hài cốt nàng đã an táng kia, còn không biết là hài cốt của ai.
“Thính Phong, bây giờ ngươi rời thành một chuyến.” Vân Sơ chậm rãi nói: “Ngươi đích thân tìm một ít Lôi Công Đằng về đây.”
Thính Sương kinh sợ, dù nàng ấy chưa từng học dược lý nhưng cũng biết Lôi Công Đằng là gì, phối chung với một số dược liệu có thể dùng để trị trúng gió, nhưng nếu dùng không đúng cách sẽ khiến người ta tổn hại sức khỏe, nói ngắn gọn, Lôi Công Đằng chính là thuốc độc.
“Vâng, phu nhân!” Thính Phong bò dậy, lau nước mắt đi ra ngoài.
Dựa vào đâu mà nhi nữ thân sinh của phu nhân chết yểu mà đại nhân vẫn có thể tiêu dao tự tại như vậy, dựa vào đâu mà phu nhân phải chịu đau khổ trong khi Tạ gia cành lá tốt tươi!
Đại nhân đáng phải uống thuốc độc, thủng ruột mà chết!
Vân Sơ cả đêm mơ màng hồ đồ, không biết có ngủ được hay không, trong đầu là những hình ảnh không ngừng vụt qua như cưỡi ngựa xem hoa, bất tri bất giác đã nghe được tiếng gà gáy.
Nàng đã dậy sớm chuẩn bị luyện võ.
Tuy Thu Đồng không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn cảm nhận được tâm tình của nàng có chỗ nào đó không đúng, đề nghị nghỉ ngơi một ngày.
Vân Sơ lắc lắc đầu.
Nếu hai ngày đánh cá ba ngày phơi võng thì có thể học được thứ gì?
Luyện hơn nửa canh giờ, sắc trời dần dần sáng, nàng về phòng thay xiêm y, người đến thỉnh an cũng đã tới.
Đào di nương vừa mới sinh nên không tới, hai mắt Thính Vũ thâm quầng, Hạ thị uể oải dắt theo Tạ Thế Doãn, Giang di nương cúi đầu nắm tay Tạ Nhàn trước nay vẫn luôn an tĩnh.
Chuyện Đào di nương bị đẩy ngã ngày hôm qua, Tạ Cảnh Ngọc tự mình tra xét, tuyên bố là chuyện ngoài ý muốn nên không giải quyết được gì.
Vân Sơ cười lạnh, Hạ thị dùng bí mật lớn như vậy để uy hiếp Tạ Cảnh Ngọc, nam nhân nhu nhược kia đương nhiên không dám xử trí Hạ thị, chỉ có thể qua loa có lệ cho qua chuyện này.
“Không còn chuyện gì nữa thì lui đi.” Nàng nhướng mắt: “Vũ di nương ở lại một chút.”
Hạ thị cản trở không cho Thính Vũ nhìn thấy Tạ Thế Doãn, kéo hài tử đi ra ngoài.
Nàng ta vô cùng hối hận, hao hết tâm sức thiết kế vở kịch ngày hôm qua, không chỉ có không giết chết được hài tử trong bụng Đào di nương, cũng không khiến Tạ Thế Doãn bị phạt, ngược lại còn khiến tình cảm giữa nàng ta và đại nhân hoàn toàn mất sạch.
Thính Vũ một mình ở lại đại sảnh, có chút lo sợ bất an cúi đầu, cái gì cũng không dám nói.
Vân Sơ mở miệng: “Đêm hôm qua ta đã cho người tra xét chuyện Đào di nương sinh non.”
Thính Vũ vội vàng nói: “Phu nhân, đại nhân nói đây là chuyện ngoài ý muốn, không liên quan tới Doãn ca nhi.”
“Quả thật là không có liên quan tới Doãn ca nhi.” Vân Sơ buông chung trà: “Theo người trong viện của ta thám thính, là Hạ di nương nói với Doãn ca nhi hài tử trong bụng Đào di nương sau này sẽ được nuôi dưỡng ở chỗ ta, do đó Doãn ca nhi mới kích động chạy tới viện Đào di nương vào lúc sáng sớm, làm ra chuyện như vậy...”
Thính Vũ đột nhiên ngẩng đầu.