“Phu nhân.” Thính Sương bước vào, nhỏ giọng nói: “Nô tỳ đã thăm dò toàn bộ người trong phủ, một đêm trước khi ngài tiến hành hạ táng tiểu thiếu gia và tiểu thư, đại thiếu gia đã tìm đến một thôn xóm gần đỉnh núi kia, đêm đó có một đôi phu thê dọn nhà ngay trong đêm, hỏi thăm mới biết bốn năm trước bọn họ cũng sinh được một đôi long phượng thai, sinh non chết non, được chôn trên đỉnh núi đó...”
Vân Sơ cười.
Trời cao thật là ưu ái Tạ Cảnh Ngọc, lại có thể tìm được một đôi long phượng thai cũng chết yểu cùng năm với nhi nữ của nàng, khiến nàng bị hắn ta lừa xoay quanh.
Sống lại một đời mà vẫn còn bị lừa, nàng thật là đáng đời.
Tạ Cảnh Ngọc và Tạ Thế An đều dối trá như nhau, nàng có hỏi thế nào cũng không hề hé môi một chữ.
Điểm đột phá nằm trên người Hạ thị.
Vốn định chờ đến khi Tạ Thế An vào Quốc Tử Giám mới vạch trần thân phận của Hạ thị, đến lúc đó chắc chắn sẽ là một hồi gió tanh mưa máu.
Nhưng nàng không đợi nổi tới mùa thu.
Buổi chiều, lúc Vân Sơ đang ngồi trong viện xem sổ sách của tiệm băng thì Thính Vũ bước vào, mở miệng nói: “Phu nhân, ca nhi của Đào di nương sinh non yếu ớt, nói sao thì cũng có liên quan tới Doãn ca nhi, thiếp thân muốn đi cầu cho tứ thiếu gia một chiếc bùa bình an, coi như là thay Doãn ca nhi bồi tội, thuận đường cũng cầu cho lão thái thái một cái, xin phu nhân thành toàn.”
Vân Sơ vừa nhìn là biết nàng ta muốn làm gì, lập tức phái xa phu đưa nàng ta đi.
Trải qua tiệc mừng thọ lần đó, thân thể của lão thái thái đã không còn mạnh khỏe như trước, thường hay ho khan, bốc thuốc điều trị đã lâu nhưng vẫn không khá hơn.
Uống thuốc xong, lão thái thái nhíu mày hỏi: “Chuyện Đào di nương sinh non, Cảnh Ngọc cứ cho qua như vậy sao?”
Chu ma ma gật đầu: “Tam thiếu gia còn nhỏ, không thể làm ra chuyện như vậy, thật sự là chuyện ngoài ý muốn thôi.”
Lão thái thái lắc đầu.
Duy ca nhi cũng mới tám tuổi mà đã làm hành động chẳng khác nào ác ma, ghim hơn một trăm chiếc kim vào thân thể nha hoàn, bà ta sợ trong người Doãn ca nhi cũng đang ẩn giấu một con ác quỷ.
Tạ gia là thư hương thế gia, sao lại dưỡng ra hai tên khốn nạn như vậy!
Cũng may là còn An ca nhi, nếu không Tạ phủ to như vậy, đến cả một người canh cửa cũng không còn.
Đang nói thì hạ nhân vào báo Vũ di nương tới.
“Bái kiến lão thái thái.” Thính Vũ hành lễ: “Chiều nay thiếp thân đến chùa Khánh An, cầu bùa bình an cho tứ thiếu gia và lão thái thái.”
Lão thái thái thấy bùa bình an nàng ta đưa ra đúng là của chùa Khánh An thì hòa hoãn sắc mặt nói: “Ngươi có lòng rồi.”
Tuy không ưa thứ phản chủ bò lên giường như Vũ di nương nhưng nàng ta cũng thành tâm cầu bùa bình an cho bà ta, tốt xấu gì cũng hơn đứa tôn tức như Vân Sơ.
“Lão thái thái, đại sư trong chùa có nói với thiếp thân mấy câu.” Thính Vũ cúi đầu: “Đại sư nói, tứ thiếu gia Tạ phủ xảy ra chuyện chỉ là một khởi đầu...”
“Có ý gì?” Lão thái thái nện chung trà thật mạnh: “Ngươi nói rõ ràng cho ta!”
Thính Vũ như bị dọa sợ, vội nói: “Đại sư nói, Tạ gia bị người trong nhà nguyền rủa, mấy vị thiếu gia sẽ lần lượt xảy ra chuyện... nếu không thanh trừ vật nguyền rủa, e là Tạ gia sẽ đoạn tử tuyệt tôn...”
“Lớn mật!” Lão thái thái ném chung trà vào người Thính Vũ: “Thật là nói hươu nói vượn!”
Thính Vũ rụt bả vai nói: “Lão thái thái, thà rằng tin là có, không thể không tin, ngài ngẫm lại đi, nhị thiếu gia gãy chân, tứ thiếu gia sinh non, Doãn ca nhi cũng đang bị bệnh, có khi nào đại thiếu gia cũng...”
Lão thái thái chỉ cảm thấy lạnh sống lưng.
Thời gian gần đây, Tạ gia quả thật đã xảy ra quá nhiều chuyện, ngoài việc Phinh tỷ nhi tìm được một nhà chồng tốt thì những chuyện còn lại đều là chuyện xấu.
Chẳng lẽ là bị nguyền rủa thật sao?
“Lão thái thái, mời đại sư tới xem cho Tạ gia đi, không tìm ra thứ gì thì cùng lắm là tổn thất một ít bạc, nếu có thể tìm được thì chính là cứu sống toàn bộ Tạ gia!” Thính Vũ khẩn cầu nói: “Lão thái thái, vì mấy ca nhi, vì Tạ gia, không thể trì hoãn chuyện này!”