Vân Sơ đứng lên, rũ mắt nói: “Ta muốn xem Tạ gia mấy người giải quyết thế nào, lúc đó mới quyết định sau này ta có còn là phụ nhân Tạ gia không.”
Nàng nói xong, lập tức xoay người rời khỏi An Thọ Đường.
Trong đầu Tạ lão thái thái vang lên từng tiếng nổ ầm ầm ầm.
Lời này của Sơ nhi chính là đang muốn vạch rõ quan hệ với Tạ gia, muốn hòa ly sao?
Trời ơi, Tạ gia chứa chấp hậu nhân tội thần Hạ thị cũng đã là một đả kích mang tính hủy diệt, nếu Vân Sơ cũng rời đi thì Tạ gia thật sự không ngóc đầu dậy được nữa.
“Phinh tỷ nhi, đỡ ta lên!”
Lão thái thái cố gắng bò khỏi giường, Chu ma ma cùng Tạ Phinh một trái một phải đỡ lấy bà ta.
Lúc phát hiện hình nhân, lão thái thái đã không ngừng ho ra máu, mới vừa rồi còn phun ra một búng máu to, thân thể đã có chút chịu đựng không nổi.
Nhưng bà ta biết, không chịu nổi cũng phải gắng gượng bò dậy, nếu không sẽ đến lượt Tạ gia không chống đỡ nổi.
Đám người nhanh chóng tới viện của Tạ Cảnh Ngọc, đám hạ nhân đều đang bận rộn, mà bầu không khí trong thư phòng cũng vô cùng nặng nề.
Lão thái thái bước vào, Chu ma ma đóng cửa thư phòng, đích thân đứng dưới bậc thang canh giữ, không cho bất kỳ hạ nhân nào tới gần.
“Tổ mẫu, sao ngài lại tới đây?”
Tạ Cảnh Ngọc vội đỡ lão thái thái ngồi xuống ghế, còn đặt một chiếc gối mềm ra sau lưng bà ta.
“Ta đã biết chuyện của Hạ thị.” Lão thái thái đi thẳng vào vấn đề: “Cảnh Ngọc, con và An ca nhi thương nghị lâu như vậy, đã quyết định xử trí thế nào chưa?”
Tạ Cảnh Ngọc mím môi.
Tạ Thế An nắm tay thành quyền.
Phụ tử hai người đã thảo luận lâu như vậy nhưng trên thực tế lại chẳng làm được gì, bởi vì đường nào cũng không thể đi.
Không thể để Hạ thị ở lại Tạ phủ.
Nhưng nếu tiễn Hạ thị, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao?
Hiện giờ đang có người nhìn chằm chằm Tạ gia, một khi Hạ thị rời khỏi Tạ phủ, nói không chừng sẽ rơi vào tay những kẻ đó, đến lúc đó bọn họ sẽ chẳng còn cách nào xoay chuyển càn khôn.
“Ta có một biện pháp.”
Lão thái thái mở miệng, tầm mắt mọi người lập tức hướng về phía bà ta.
“Nếu Hạ thị chết thì xem như là chết vô đối chứng.” Lão thái thái gằn từng chữ một: “Chỉ xem các ngươi có bỏ được hay không thôi.”
Tạ Phinh choáng váng: “Không...”
Tuy nàng ta chán ghét mẫu thân thân sinh Hạ thị nhưng cũng chưa từng muốn dồn Hạ thị vào chỗ chết.
Tạ Cảnh Ngọc đỡ án thư, lộ ra vẻ khiếp sợ, một câu tàn nhẫn như vậy, sao tổ mẫu có thể nhẹ nhàng phun ra như thế.
Hắn ta và Hạ thị gặp nhau từ thời niên thiếu, hiểu nhau yêu nhau, sinh ba hài tử, tuy bây giờ tình cảm không còn sâu sắc như lúc đầu nhưng hắn ta không hề muốn ép chết Hạ thị.
Thư phòng trở nên yên tĩnh.
Tạ Thế An đột nhiên mở miệng phá vỡ bầu không khí yên tĩnh này: “Nếu phụ thân muốn quan lộ hanh thông, nếu đại tỷ muốn giữ chắc vị trí An Tĩnh Vương phi, nếu ta muốn vào Quốc Tử Giám đọc sách, nếu Tạ gia muốn trở thành quý nhân của triều đình thì Hạ thị chỉ có thể... chết.”
Sắc mặt Tạ Phinh trắng nhợt.
Nàng ta không thể tin An ca nhi lại có thể nói ra mấy lời tuyệt tình như vậy, lão thái thái và Hạ thị không có quan hệ huyết thống, muốn hạ sát Hạ thị cũng là chuyện bình thường, nhưng trên người An ca nhi còn mang một nửa dòng máu của Hạ thị, sao hắn ta có thể ép thân nương của mình vào chỗ chết!
Không phải nên khuyên lão thái thái thay đổi chủ ý sao?
Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt lại: “Vậy... cứ làm như lời tổ mẫu.”
Lão thái thái gian nan đứng lên: “An ca nhi, vẫn là cháu biết nhìn đại cục, chuyện này giao cho cháu làm, Phinh tỷ nhi hiệp trợ, hai người các cháu là nhi nữ của Hạ thị, vì các cháu, nàng ta sẽ cam lòng chịu chết.”
Tạ Phinh suýt nữa đã ngã quỵ.