Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 219

Chương 219 -

Tỉnh lại chỉ thấy trước mắt là một mảnh đen nhánh.

Vân Sơ theo bản năng tìm kiếm xung quanh, đã sờ được một thân hình nho nhỏ mềm mại.

Chờ nàng thích ứng được với bóng tối, dần dần có thể nhìn ra một vài đồ vật, nàng cẩn thận sờ sờ hài tử, từ đầu đến chân không bị thương chỗ nào, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.

Nàng đứng lên, nhìn thấy trên đỉnh đầu có một cửa sổ nhỏ.

Ánh sáng mờ nhạt chiếu qua khe cửa, còn có thể nghe loáng thoáng tiếng người nói chuyện.

Nàng nhìn quanh căn phòng nhỏ, thấy được một chiếc sọt nhỏ, bèn kéo cái sọt qua, úp lại, bước chân lên đó.

Nhìn xuyên qua cửa sổ, nàng thấy bên ngoài là một ngọn núi, có mấy căn phòng làm bằng gỗ, bảy tám nam nhân đang ngồi vây quanh lửa trại, chính là đám người nàng gặp ban ngày.

Bảy tám người đã bị thương hết năm người, đang không ngừng mắng Bình Tây Vương.

“Bọn lão tử ở trong núi cũng không có giết người phóng hỏa, chỉ thỉnh thoảng đánh cướp đám nhà giàu đi ngang qua để được ăn ngon một chút, hắn ta dựa vào đâu mà đuổi cùng giết tuyệt chúng ta.”

“Rất nhiều huynh đệ đã chết trong tay Bình Tây Vương, chúng ta phải dùng máu của thế tử Bình Tây Vương để tế các huynh đệ!”

“Đừng xúc động!” Một nam nhân trong có vẻ là kẻ cầm đầu mở miệng nói: “Chúng ta mạo hiểm lớn như vậy để bắt tiểu thế tử, chết thêm hai huynh đệ không phải chỉ vì một chuyện đơn giản như vậy. Bình Tây Vương diệt phỉ quá mạnh tay, nhiều ổ thổ phỉ đã bị tận diệt, sau này chúng ta cũng không thể làm thổ phỉ nữa! Sở dĩ ta muốn bắt cóc tiểu thế tử chính là muốn dùng nó để đổi lấy một số bạc, mỗi huynh đệ cầm mấy phân tiền rồi giải tán, tìm một nơi làm địa chủ, sống ngày tháng tiêu dao không tốt sao?”

Bảy tám người lập tức gật đầu.

Nếu có lựa chọn tốt hơn, đâu ai nguyện ý sống những ngày treo đầu trên thắt lưng.

Hai đại hán đứng lên: “Tam đương gia, chúng ta chém một cánh tay của tiểu thế tử xuống, đưa tới phủ Bình Tây Vương, ta tin Bình Tây Vương sẽ nghe lời chúng ta.”

Tên thủ lĩnh gật đầu, ném một thanh đao qua đó: “Cẩn thận đừng nháo ra mạng người, nếu không tất cả chúng ta đều phải chôn cùng.”

Hai đại hán nhận đao bước về phía nhà gỗ.

Vân Sơ vốn đang quan sát địa hình thì lại bị những lời này dọa cho đổ mồ hôi lạnh.

Nàng vội vàng bước xuống, dùng sức lay hài tử đang hôn mê: “Du ca nhi, mau tỉnh lại, đừng ngủ, Du ca nhi!”

Tiểu gia hỏa chậm rãi mở mắt, vừa thấy Vân Sơ thì trên mặt lập tức lộ ra nụ cười: “Là mẫu thân sao, vừa mở mắt ra đã nhìn thấy mẫu thân thật là tốt quá, chậc, sao phòng lại tối như vậy, sao mẫu thân không đốt đèn...”

Vân Sơ nào còn rảnh lo tới cách xưng hô của thằng bé, nàng một tay bế hài tử lên, gỡ đai lưng của mình buộc vào eo hài tử.

“Nghe ta nói, ta nâng con lên, con chui qua cửa sổ này, tường rất cao, ta sẽ giữ đai lưng, chậm rãi thả con xuống dưới.” Nàng vừa nói vừa cõng hài tử lên lưng mình: “Khi tiếp đất, con đừng chạy lung tung, lập tức trốn vào căn phòng ở phía đông nam kia...”

Căn phòng kia nằm phía trước chỗ đốt lửa trại của đám thổ phỉ, đi vòng từ phía sau rồi trốn vào đó, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất...

Nàng con chưa kịp nói xong thì đã nghe có tiếng bước chân truyền đến.

Lúc này không thể để Du ca nhi bò ra ngoài, nếu không sẽ phá hỏng đường lui cuối cùng.

Vân Sơ dùng tốc độ nhanh nhất nhảy xuống, dùng chân đá cái sọt sang một góc, sau đó ôm hài tử đứng qua một bên.

Bình Luận (0)
Comment