Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 222

Chương 222 -

“Tam đương gia yên tâm, bọn ta chắc chắn sẽ thương hương tiếc ngọc!”

“Vân tiểu thư, đừng sợ, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn phối hợp thì bọn ca sẽ không làm ngươi bị thương!”

“Ai tới trước?”

Mấy tên thổ phỉ cùng nhau thương lượng.

Vân Sơ cúi gầm mặt, rơi vào ổ thổ phỉ, nàng đã không trông mong có thể hoàn hảo rời đi.

Còn trong sạch sao?

Nàng đã sớm không còn thứ đó, hà tất phải để ý nữa?

“Xé ra!”

Y phục của nàng bị tam đương gia xé rách, để lộ ra bả vai.

Đúng lúc này, trong màn đêm chợt lóe lên ánh lửa, nhóm thổ phỉ quay đầu nhìn sang.

“Kho lương thực bị thiêu cháy rồi!”

“Mẹ kiếp, lúc lão tử bước ra đã thổi tắt nến rồi, sao lại cháy được!”

“Đừng nói nhiều như vậy, hai người bọn ta ở đây canh giữ Vân gia đại tiểu thư, các ngươi mau đi dập tắt lửa!”

Vân Sơ đột nhiên giương mắt nhìn lên.

Căn nhà gỗ là nơi nàng bảo Du ca nhi tới đó ẩn nấp, hài tử kia thấy nàng chịu nhục nên mới bất chấp tất cả phóng hỏa đốt nhà.

Nếu đám thổ phỉ qua đó thì hành tung của Du ca nhi sẽ bại lộ!

Vân Sơ bất chấp mọi thứ, nhân lúc hai tên thổ phỉ canh giữ nàng đang nhìn về phía căn nhà bị cháy, nàng duỗi tay rút một khúc củi đang cháy hừng hực trong bếp lửa đánh về phía hai tên thổ phỉ kia.

“Tiện nhân này đúng là tìm chết mà!”

Lửa giận của tam đương gia đã lên tới đỉnh, gã cầm trường đao muốn chém xuống cánh tay phải của Vân Sơ.

Chặt cánh tay không an phận này đưa tới phủ Tướng quân đi!

Khúc củi trong tay Vân Sơ bị chém gãy, chỉ có thể trơ mắt nhìn trường đao chém thẳng xuống tay mình.

Trong lòng nàng sinh ra một tia tuyệt vọng.

Đúng lúc này, một mũi tên xé toạc không gian bay tới.

Trước khi trường đao kịp bổ xuống tay nàng, mũi tên kia đã xuyên qua yết hầu của tam đương gia.

Tam đương gia còn không hét được tiếng nào, đồng tử trừng lớn, thân thể căng cứng, máu bắn ra tung tóe rồi ngã quỵ xuống đất

Sau khi gã ta ngã xuống, Vân Sơ nhìn thấy gương mặt của Sở Dực.

Nam nhân ngồi trên ngựa, tay giương cung, ánh mắt sắc bén.

Sau khi tam đương gia ngã xuống, hắn vẫn không ngừng nghỉ, lại rút ra ba mũi tên từ phía sau lưng, đồng loạt bắn ra, ba mũi tên lập tức ghim vào ba tên thổ phỉ.

Hắn cưỡi hãn huyết bảo mã đi về phía Vân Sơ, Vân Sơ còn chưa kịp nhìn rõ động tác của hắn thì đã thấy áo choàng đen của nam nhân khoác lên vai nàng, che khuất thân thể đầy chật vật của nàng.

“Tổng cộng có sáu tên thổ phỉ, còn hai tên nữa!” Vân Sơ sợ Sở Dực không nghe rõ, lớn tiếng nói: “Tiểu thế tử cũng ở đó!”

Sở Dực gật gật đầu, cưỡi ngựa đi về phía căn nhà gỗ mà nàng chỉ.

Lửa lớn hừng hực thiêu cháy, xung quanh nhà gỗ đều là lửa, tim của Vân Sơ như đang treo trên cổ họng.

Nàng quấn chặt áo choàng, nhanh chóng đi về phía đó.

Vừa tới nơi, nàng đã thấy bên cạnh nhà gỗ đang cháy hừng hực là hai tên thổ phỉ đang xách theo Sở Hoằng Du, một người cầm đao, một người kéo cung tên, đang giằng co với Sở Dực.

Cổ áo Hoằng Du bị siết chặt, sắc mặt hài tử tái nhợt, rõ ràng là hít thở không thông.

“Bình Tây Vương, nhi tử của ngươi đang ở trên tay bọn ta!” Tên thổ phỉ lộ ra vẻ sợ hãi, vừa nói vừa lui về phía sau: “Muốn, muốn cứu nhi tử của ngươi thì mang ba mươi ngàn lượng bạc tới đổi!”

Sở Dực nheo mắt: “Tam mươi ngàn lượng có thể cứu được vô số bá tánh, các ngươi cảm thấy bổn vương sẽ mang ra để cứu một tiểu hài tử sao?”

Hai tên thổ phỉ không tin: “Nếu Bình Tây Vương mạnh miệng thì đừng trách bọn ta không khách sáo!”

Một tên thổ phỉ kéo tay Sở Hoằng Du, một tên khác cầm đao bổ xuống.

Vèo!

Một mũi tên bay tới.

Phốc!

Trúng ngay mắt một tên thổ phỉ.

Ngay sau đó, một mũi tên khác cũng lao qua, trúng ngay vào tim tên thổ phỉ còn lại.

Sở Hoằng Du từ giữa không trung rơi xuống đất.

Vân Sơ nhanh chóng chạy qua, ôm hài tử nằm dưới đất vào trong ngực: “Du ca nhi, tỉnh, Du ca nhi...”

Hài tử chậm rãi mở mắt, lộ ra tươi cười: “Nương, mẫu thân, ngài không sao rồi, thật tốt quá...”

Thằng bé còn chưa nói xong, đột nhiên trợn to mắt, nó muốn hét lên bảo mẫu thân nhanh chạy đi, nhưng cổ họng cứ như bị thứ gì đó chặn lại, không thể thốt ra một chữ nào.

Vân Sơ thấy một hình bóng dần dần phóng đại trong con ngươi màu đen của Sở Hoằng Du.

Nàng ôm hài tử xoay người.

Bên hông truyền đến từng cơn đau nhức.

Bình Luận (0)
Comment