Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 228

Chương 228 -

Tuy Tạ phu nhân đã cứu tiểu tử này nhưng tới nhiều lần cũng không thỏa đáng, ngoài việc thăm bệnh thì còn có rất nhiều cách để bày tỏ lòng biết ơn.

Một nam tử như hắn ngày nào cũng ôm nhi tử tới thăm nữ quyến nhà người ta, nếu truyền ra ngoài thì người bị ảnh hưởng là Tạ phu nhân chứ không phải hắn, vốn dĩ hành động đường đột kia của hắn đã khiến Tạ phu nhân bối rối, nếu cứ ngày ngày tới Vân gia thì e là Tạ phu nhân sẽ nghi ngờ hắn có tư tâm...

Nghĩ đến đây, trước mắt Sở Dực lại hiện ra vòng eo thon nhỏ kia.

Lúc ý thức được bản thân đang nghĩ gì, hai tai hắn không nhịn được đỏ lên, khụ khụ, cố gắng bình tĩnh nói: “Vân đại nhân, Vân thiếu phu nhân, bổn vương cáo từ trước.”

Vân Trạch gật đầu, đích thân đưa hai người bọn họ ra ngoài.

Vừa ra ngoài thì một chiếc xe ngựa khác cũng dừng trước cửa Vân phủ.

Vân Trạch nhíu nhíu mày, phụ thân không ở kinh thành, Vân gia rất ít khi có người tới bải phỏng, sao hôm nay cứ hết người này tới người khác nối đuôi nhau tới vậy.

Hắn thoáng nhìn xe ngựa, nhận ra đây là xe của phủ Tuyên Võ hầu.

Tần Minh Hằng nghe nói đêm qua Vân phủ mời nữ y tới chữa bệnh, sáng sớm hôm nay hắn ta cố ý mời nữ y tới hầu phủ chẩn mạch bình an cho phu nhân để tiện bề thăm dò, hỏi thăm mới biết thì ra là xe ngựa của Vân Sơ gặp bất trắc nên người mới bị thương, đang ở Vân phủ dưỡng bệnh.

Hắn ta có chút lo lắng nên mới tới Vân phủ hỏi thăm một chút tin tức.

Ai ngờ vừa mới xuống xe đã đụng phải Bình Tây Vương.

Hắn ta là một hầu gia khác họ không có thực quyền, đứng trước mặt Vương gia do Hoàng Thượng đích thân phong tặng, hắn ta chẳng là gì cả, chỉ có thể cúi đầu hành lễ: “Hạ quan bái kiến Vương gia.”

Sở Dực lạnh lùng nhìn hắn ta chằm chằm.

Mấy năm nay hắn vô cùng bận rộn, một là hối hả ngược xuôi chữa bệnh cho hai đứa nhỏ, hai là tiếp chỉ đi khắp các châu để diệt phỉ, quanh năm không có mặt ở kinh thành.

Gần đây mới có thể về kinh thành ở một thời gian dài, đã nhiều lần tìm Tuyên Võ hầu uống trà, Tuyên Võ hầu lại cứ tránh mặt không gặp.

Hắn đang chuẩn bị cưỡng ép Tuyên Võ tới vương phủ nhưng lại đụng mặt hắn ta ngay cửa Vân phủ, đây thật là một cơ hội tốt.

“Lần trước tìm Tuyên Võ hầu uống trà, Tuyên Võ hầu nói đang bị bệnh, bổn vương thấy tinh thần của ngươi khá tốt đó.” Sở Dực mở miệng: “Vừa vặn có một số việc muốn hỏi Tuyên Võ hầu.”

Tần Minh Hằng cúi đầu, siết chặt quạt giấy.

Năm năm trước, sau khi xảy ra chuyện đó, Bình Tây Vương đã hỏi một lần.

Sau khi hai đứa nhỏ ra đời, Bình Tây Vương lại hỏi thêm một lần nữa.

Không ngờ nhiều năm như vậy qua đi, hắn vẫn còn hỏi.

Hắn ta theo Sở Dực tới chỗ hai tượng sư tử trước cửa Vân phủ: “Vương gia, hạ quan đã nói rồi, năm năm trước nữ tử kia bị làm nhục xong đã trốn đi, mãi đến khi nàng sinh non, hạ quan mới biết được chỗ ở của nàng, lúc hạ quan đến nơi thì nàng đã chết vì khó sinh, hai đứa nhỏ cũng không còn hơi thở... Hạ quan cho rằng hài tử đã chết nên mới không dám mang tới vương phủ, chỉ đành đặt bọn nó trên đoạn đường mà Vương gia nhất định phải đi qua... Nếu Vương gia không tin thì có thể cho người đi điều tra.”

Hắn ta thật không dám sinh hai hài tử sinh non sắp tắt thở kia lại có thể sống sót!

Hắn ta tuyệt đối sẽ không nói cho Sở Dực biết nữ tử năm đó chính là Vân gia đại tiểu thư!

Nữ nhân hắn ta không chiếm được thì ai cũng đừng mong chiếm được!

Sắc môi Sở Dực lạnh băng.

Nếu có thể tra rõ thì hắn đâu cần phải ép hỏi.

Hắn mở miệng: “Bổn vương muốn hỏi Tuyên Võ hầu một chút, nữ tử đó còn người thân nào không?”

Thái y nói bệnh của Trường Sinh bệnh cần phải có mẫu thân bầu bạn, có lẽ một ngày nào đó sẽ mở miệng nói chuyện, nhưng mẫu thân bọn nó đã chết, dù hắn có bản lĩnh bằng trời thì cũng không làm gì được.

Trong hoàng gia, thân tình là thứ hư vô mờ mịt.

Từ lâu hắn đã muốn tìm người nhà của mẫu thân bọn nhỏ, nhưng hằng năm phải đi diệt phỉ không thể thoát thân, lúc này cũng đã có thể bắt được Tuyên Võ hầu.

Nàng kia khó sinh mà chết, những năm gần đây trong lòng hắn vẫn luôn có khúc mắc, nếu tìm được thân nhân của nữ tử kia, hắn chắc chắn sẽ đối xử tử tế...

Bình Luận (0)
Comment