Vân Sơ sờ mặt tiểu cô nương, quả thật là quá gầy.
Tiểu cô nương thuận thế nhào vào lòng nàng, Sở Hoằng Du ở bên cạnh nói: “Trường Sinh, Vân di bị thương ở chỗ này, muội cẩn thận đừng để đụng trúng.”
Tiểu cô nương ngoan ngoãn gật đầu, bò xuống dưới, phồng má thổi thổi chỗ bị thương của Vân Sơ.
Trái tim Vân Sơ mềm nhũn.
“Thiên Thiên, con có thấy tiểu quận chúa trông rất giống Vân Sơ không.” Lâm thị nhỏ giọng nói: “Đặc biệt là đôi mắt.”
Liễu Thiên Thiên nhìn lại, cũng hoảng sợ: “Thật sự có điểm giống, chắc có lẽ là Sơ nhi cùng tiểu quận chúa, tiểu thế tử có duyên.”
Chẳng trách hai hài tử thân cận Sơ nhi, Sơ nhi cũng rất yêu thích hai hài tử, duyên phận như vậy có thể gặp nhưng chẳng thể cầu.
“Ta nghe nói hôn sự của Đàm nhị tiểu thư và Bình Tây Vương không thành.” Lâm thị nói rất nhỏ: “Đàm phu nhân là nữ tử ôn nhu, Đàm nhị tiểu thư hẳn là không kém, sợ là Bình Tây Vương khó tìm được một người thích hợp làm kế vương phi hơn Đàm nhị tiểu thư.”
Liễu Thiên Thiên gật gật đầu.
Đàm nhị tiểu thư hẳn là được Ân tần chọn lựa kỹ càng, đáng tiếc là không lọt vào mắt Bình Tây Vương.
Mấy ngày tiếp theo Sở Hoằng Du cùng Sở Trường Sinh vẫn chạy tới Vân gia, ban đầu Bình Tây Vương còn đi theo, mấy hôm sau cũng chỉ để hạ nhân đi cùng bọn nhỏ.
Hai đứa nhỏ không người quản thúc, sáng sớm đã chạy tới Vân gia, mãi đến tối mới chịu về, nếu không phải sợ phụ vương tức giận, Sở Hoằng Du còn ước gì có thể đưa muội muội tới Vân gia ở luôn.
Tạ Cảnh Ngọc cứ cách hai ngày sẽ tới một chuyến, nhưng vẫn luôn bị Vân Trạch cho đứng ngoài cửa.
Từng ngày qua đi, rất nhanh đã tới ngày Đới gia hạ sính, theo phong tục của kinh thành, thường sẽ hạ sính trước ngày thành thân một tháng.
Nhìn thấy từng rương sính lễ được nâng vào trong, Vân Sơ không khỏi cảm thán, thời gian qua thật nhanh, nàng sống lại vào cuối tháng ba, chớp mắt một cái đã đến tháng bảy.
Nàng thấy Vân Nhiễm và Đới thiếu gia cách một đám người đang nhìn về phía nhau, gương mặt cả hai đều đỏ ửng, không khỏi nở nụ cười.
Lúc này lại nghe được một âm thanh không hài hòa.
“Sao đại tẩu có thể tìm cho Nhiễm tỷ nhi một mối hôn nhân như vậy, chỉ là Ngũ phẩm, dòng dõi quá thấp.”
Vân Sơ nhìn qua, thấy một người ăn mặc lấp lánh trang sức đầy người của dòng bên Vân gia, nàng gọi phụ nhân này một tiếng tam thẩm, cha chồng của vị thẩm thẩm này là thân huynh đệ của tổ phụ nàng, nhưng nhiều năm trước đã chết trên chiến trường, trượng phu của thẩm thẩm là tam đường đệ của phụ thân nàng.
Vân tam thẩm còn đang nói thầm: “Cũng không biết đại tẩu nghĩ như thế nào, lúc trước gả Sơ tỷ nhi cho Tạ gia, tốt xấu gì Tạ Cảnh Ngọc cũng là Trạng Nguyên, coi như có hương có sắc, Đới nhị thiếu gia này chỉ mới là một tú tài, nào có xứng đôi với thiên kim Vân gia?”
Một phụ nhân khác thở dài: “Vân gia chúng ta chỉ dựa vào quân công chống đỡ, đám vãn bối lại không có người tòng quân, cũng không biết sau này có ai sẽ khiến Vân gia phát dương quang đại.”
Vân tam thẩm lắc đầu: “Trạch ca nhi là đích trưởng tử trong nhà, hơn hai mươi tuổi mà chỉ mới là quan Thất phẩm, xác thật không chống đỡ được Vân gia... Còn không bằng Nhuận ca nhi của chúng ta...”
Bà ta không dám nói lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ giọng nói thầm.
Nhi tử Vân Nhuận của bà ta cũng tự thân thi đậu tiến sĩ, ban đầu cũng chỉ là một quan Cửu phẩm tép riu.
Sau này bà ta tìm cho nhi tử một nhà tốt, có Vân gia, cưới một thiên kim nhà Tam phẩm cũng không khó, chỉ cần thương lượng một chút là được, sau khi thành thân, có nhạc phụ nâng đỡ, hiện tại Nhuận ca nhi đã là quan Ngũ phẩm, nếu may mắn, cuối năm có thể thăng làm Tứ phẩm... mạnh hơn Vân Trạch nhiều.
Hôn sự của nữ nhi chính là một cái thang, thang đi lên trên hay đi xuống dưới đều dựa vào phán đoán của đương gia chủ mẫu.
Bà ta thấy tầm nhìn của đại tẩu vẫn còn quá thiển cận....