“Phu nhân...” Đào di nương do dự nói: “Nghe nói lúc trước phu nhân tìm Tư thần y xem bệnh, không biết có thể xin thần y chẩn mạch cho Khang ca nhi không?”
Vân Sơ thản nhiên nói: “Tư thần y đã rời khỏi kinh thành, dù là người hoàng thất cũng không mời được, huống chi là ta.”
Đời trước, Tạ Thế Khang sinh ra đã yếu ớt, Đào di nương nuôi mấy tháng, thân thể hài tử càng ngày càng kém nên đã đưa tới chỗ của nàng.
Vì cứu sống hài tử, nàng mang theo Khang ca nhi tàu xe mệt nhọc, đi hơn hai tháng mới tới được Thanh Châu tìm thần y...
Cũng chính vào lúc nàng rời kinh, Vân gia xảy ra một chút chuyện, hài tử trong bụng đại tẩu cũng sẩy mất, nàng có hỏi nương nhưng cũng không hỏi được gì.
“Phu nhân, Khang ca nhi phải làm sao đây.” Đào di nương khóc nấc: “Bú sữa lần nào cũng nôn ra, ăn không no, cũng không béo lên, càng ngày càng nhỏ gầy, thiếp thân không nuôi được Khang ca nhi...”
Nàng ta hận chết Hạ thị, nếu không phải vì tiện nhân kia thì nàng ta sẽ không sinh non, Khang ca nhi cũng sẽ không phải chịu tội như vậy.
Hạ thị cứ chết đi như vậy, Khang ca nhi lại phải tồn tại một cách vật vờ.
“Đào di nương, ngươi là thân nương của Khang ca nhi, ngươi không nuôi được nó thì người khác cũng không có cách nào.” Vân Sơ mở miệng: “Hài tử còn nhỏ, ngươi kiên nhẫn một chút, sau này ngươi không cần tới thỉnh an buổi sáng, dành thời gian cho Khang ca nhi đi.”
Đào di nương gào khóc hu hu.
Phu nhân cũng mặc kệ, đại nhân càng không quản tới, Khang ca nhi của nàng ta quá tội nghiệp rồi.
Vân Sơ cúi đầu uống trà.
Đời trước Tạ Thế Khang dựa vào nàng chạy khắp nơi bái phỏng danh y mới dần dần biến thành một hài tử bình thường, nhưng hài tử một tay nàng cứu sống đã làm ra chuyện gì?
Thôi, kiếp này sẽ không xảy ra những chuyện như vậy, cũng không cần nghĩ tới nữa.
Vân Sơ vẫy vẫy tay cho mọi người lui xuống, Tạ Phinh ở lại tỉ mỉ báo cáo việc vặt trong phủ trong vòng nửa tháng qua.
Vân Sơ cũng không chú tâm nghe, đợi nàng ta nói xong rồi nói: “Phinh tỷ nhi tiến bộ rất lớn, không tồi.”
Tạ Phinh lộ ra tươi cười.
Chu ma ma còn nói nàng ta làm việc không có tổ chức, luôn khoa tay múa chân với nàng ta, làm hại nàng ta thật sự cho rằng bản thân rất kém cỏi.
Còn may là mẫu thân vẫn cổ vũ nàng ta, nàng ta nhất định phải học thêm nhiều bản lĩnh quản gia, lúc gả vào phủ An Tĩnh Vương mới có thể đứng vững gót chân.
Nghĩ đến phủ An Tĩnh Vương, ý cười trên mặt Tạ Phinh lập tức biến mất, nàng ta vân vê ngón tay nói: “Mẫu thân, của hồi môn khi trước phụ thân chuẩn bị cho con đều đã ghi vào danh sách, mấy ngày nay đều bị cầm đi hết, của hồi môn chỉ còn lại mười bộ chăn gối...”
Vân Sơ nhìn nàng ta: “Thì sao?”
“Con, con là An Tĩnh Vương phi tương lai.” Tạ Phinh sắp khóc tới nơi: “Thân là vương phi mà chỉ có một chút hồi môn như vậy, không phải sẽ bị người ta xem thường sao? Xem thường con cũng không sao, chỉ sợ người ngoài sẽ xem thường Tạ gia...”
Vân Sơ cười như không cười: “Phinh tỷ nhi là muốn ta đặt mua hồi môn cho con sao?”
Tạ Phinh không dám đối thượng nàng ánh mắt, cúi đầu.
Mẫu thân chuẩn bị hồi môn cho nữ nhi không phải chuyện thiên kinh địa nghĩa sao, nhưng mẫu thân đáp một câu như vậy, nàng ta không biết phải trả lời thế nào.
“Phụ thân con gần đây gặp trắc trở trên quan trường.” Vân Sơ lãnh đạm nói: “Tạ gia là hàn môn, nữ nhi xuất giá nào có hồi môn gì, nếu chuẩn bị quá nhiều hồi môn thì sẽ khiến Ngự Sử Đài chú ý, con cũng đâu muốn phụ thân con lại bị người ta hạch tấu đúng không?”
Tạ Phinh mấp máy môi.
Hàn môn kiểu gì thì cũng đâu đến mức không thể chuẩn bị nổi của hồi môn.
Dù là nhà bán đậu hủ ở đầu đường, nữ nhi xuất các cũng có thể chuẩn bị hồi môn mười sáu người nâng, mà nàng ta...
Mẫu thân căn bản không phải sợ Ngự Sử Đài buộc tội phụ thân mà là không muốn tiêu bạc cho nàng ta, bởi vì mẫu thân biết nàng ta được Hạ di nương sinh ra...
Vỗn dĩ mẫu thân luôn đào tim đào phổi với nàng ta, cái gì cũng dạy dỗ, bây giờ lại đột nhiên thay đổi.
Đều do Hạ thị, tại sao sinh ra nàng ta mà lại không thể chuẩn bị cho nàng ta một tiền đồ thật tốt, tại sao không chết đi trước khi mọi chuyện bị người ta vạch trần...