Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 251

Chương 251 -

Vân Sơ sa sầm mặt.

Nàng chưa bao giờ gặp mặt nữ nhi dòng bên Vân gia, chỉ là gần đây nàng có nghe nương nhắc tới đường tỷ bà con xa tên Vân Thấm này.

Ban đầu nàng cũng không nhớ ra Vân Thấm.

Vân Thấm bị nhà chồng đánh gãy một chân và mù một mắt, dù có tộc lão can thiệp thì cuối cùng vẫn không thể hòa ly.

Là cha nàng điều phu quân của Vân Thấm đi Tây Cương, mới tránh cho Vân Thấm bị ngược đãi đến chết.

Nàng biết hòa ly rất khó khăn, đặc biệt là với thế gia lớn như Vân gia, vì danh dự của gia tộc nên sẽ càng khó hòa ly.

“Hiện tại ta hồi kinh, các ngươi đến Phương gia, bọn họ tự nhiên phải thu liễm, nhưng chờ đến lúc ta về Tây Cương, Phương gia chắc chắn sẽ giở thói cũ.” Vân Tư Lân lạnh giọng mở miệng: “Nữ nhi Vân gia dù là con vợ cả hay con vợ lẽ, dù là dòng chính hay dòng bên thì đều là huyết mạch Vân gia, ai cũng không chấp nhận được nỗi oan ức như vậy!”

Lâm thị nói: “Vậy ngài thấy nên làm thế nào?”

“Cứ theo lời nương của Thấm nhi, hòa ly.” Vân Tư Lân mở miệng: “Nếu Phương gia không đồng ý thì ta sẽ liệt kê mười mấy tội trạng của bọn họ, dám không thả người thì ta sẽ đưa sớ tới Đại Lý Tự!”

Trong mộng của Sơ nhi, ông ấy đã điều tên tiểu tử Phương gia kia đi nhưng trên dưới Phương gia nhiều người như vậy, Thấm nhi tuy không bị trượng phu bạo lực nhưng vẫn phải chịu mẹ chồng ghẻ lạnh, tiểu thúc khinh nhục, chị em dâu tính kế, sống như vậy không bằng cứ hòa ly...

Ông ấy vừa nói xong thì cả phòng đã lập tức sôi trào.

“Tướng quân, không thể được, Vân gia còn nhiều nữ nhi chưa gả, một nữ tử hòa ly, sau này đám nữ nhi còn lại sẽ khó mà cưới gả.”

“Vân gia tốt xấu cũng là nhà Nhất phẩm, có tướng quân đích thân ra mặt tạo áp lực, ta nghĩ Phương gia sẽ không dám quá đáng nữa!”

“Rõ ràng có biện pháp tốt hơn, hà tất phải hòa ly, bước vào tuyệt lộ?”

“Xin tướng quân cân nhắc!”

“...”

Vân Tư Lân giơ tay ra hiệu cho mọi người yên tĩnh.

Ông ấy không phải là một người tinh tế, không thể nghĩ tới những hậu quả sau đó, nếu là trước đây, dưới sự khuyên nhủ của nhiều người như vậy, ông ấy chắc chắn sẽ thuận theo đám tộc lão.

“Nếu Vân gia hòa ly khiến nhiều người bỏ đi ý định hỏi cưới thì có thể chứng minh những kẻ đó tâm thuật bất chính!” Ông ấy nhìn tất cả mọi người: “Nếu là một người đường đường chính chính, có trách nhiệm, biết gánh vác, không khinh nhục thê tử thì không cần phải lo lắng sau này Vân gia đòi hòa ly... Vân gia có một nữ nhi hòa ly, lại giúp những nữ nhi chưa gả lọc bớt một đám súc sinh, cớ gì không làm?”

Mọi người khiếp sợ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ nghe được một lý luận vi diệu như vậy.

Ai cũng biết hòa ly là chuyện xấu, chưa bao giờ nghe nói nữ nhi của đại gia tộc hòa ly.

Sao lời thốt ra từ miệng gia chủ lại biến hòa ly thành một chuyện may mắn vậy?

Đây là lý luận vớ vẩn!

Quả thực hoang đường!

Mấy đám tộc lão liếc nhìn nhau, đang muốn mở miệng phản bác.

“Nếu Thấm nhi không hòa ly, sớm muộn gì cũng chết ở Phương gia!” Vân Tư Lân gằn từng chữ một: “Các vị trưởng bối, ta hỏi các vị một câu, mạng nữ nhi Vân gia quan trọng hay mặt mũi Vân gia quan trọng?”

Nói tới vấn đề này, nhóm tộc lão đều chần chừ.

Trên thực tế, trong mắt bọn họ, danh dự trăm năm của Vân gia tất nhiên quan trọng hơn.

Nhưng nếu nói ra những lời này thì sẽ khiến cho bao nhiêu nữ nhi đã xuất giá thất vọng buồn lòng, e rằng nữ nhi Vân đã gả đi sẽ xa cách Vân gia.

Hơn nữa bọn họ đa số đều là nữ nhân, cũng có nữ nhi, tôn nữ, tằng tôn nữ, nếu chuyện như vậy ập xuống đầu hậu bối trực hệ, bọn họ sẽ lựa chọn thế nào?

Lòng người đều là thịt, đều biết suy bụng ta ra bụng người.

Đại sảnh trở nên im lặng.

Vân Tư Lân mở miệng: “Nếu mọi người không còn ý kiến gì nữa thì cứ quyết định như vậy đi, Vân Trạch, con đích thân xử lý chuyện này.”

Nương Thấm nhi mừng phát khóc: “Đa tạ tướng quân, cảm tạ tướng quân...”

Bình Luận (0)
Comment