Lạc thị không thể tin nhìn nam nhân trước mặt.
Thành thân nhiều năm như vậy, hắn ta đối với nàng ấy đều là tôn trọng quan tâm, nàng ấy thật không ngờ bên dưới chiếc túi da giả dối là một gương mặt như vậy.
Nàng ấy ép nước mắt ngược trở về, tiếp tục nói: “Ta đã sai người phá thai của Sơ Nương.”
Từng đạo sấm sét đánh xuống khiến Tần Minh Hằng không thể khống chế được cảm xúc của mình.
Hắn ta bước lên, ngay lúc Lạc thị chưa kịp phản ứng, hắn ta đã vươn tay bóp chặt yết hầu mảnh khảnh của nàng ấy.
“Ặc ——”
Lạc thị cảm giác năm ngón tay trên cổ mình đang siết chặt lại, cảm giác hít thở không thông như thủy triều đánh úp tới, lần đầu tiên nàng ấy cảm nhận được cái chết ở mình gần như vậy.
“Nương, buông nương ta ra!”
Thế tử Tuyên Võ hầu vọt vào trong, tay đấm chân đá Tần Minh Hằng.
Hắn ta lại cứ như phát điên đẩy tiểu thế tử sang một bên.
“Rầm”, đầu hài tử đập vào khung cửa, lập tức phát ra tiếng khóc kinh thiên động địa.
Lúc này Tần Minh Hằng mới như bừng tỉnh giấc mộng, buông Lạc thị ra.
“Khụ khụ khụ!” Lạc thị kịch liệt ho khan, theo bản năng ôm hài tử vào ngực: “Nương ở đây, nương không sao, đừng sợ, đừng sợ...”
Nàng ấy bảo nhũ mẫu ôm hài tử đi, lúc này mới nhìn về phía Tần Minh Hằng rồi nói: “Phu quân, ta gạt ngươi thôi, ta không có đụng vào hài tử trong bụng Sơ Nương...”
Nàng ấy chỉ muốn thử nam nhân này một chút, muốn biết nghiệt chủng chưa ra đời kia có bao nhiêu phân lượng trong lòng phu quân nàng ấy, nàng ấy đã nhận được kết quả rồi.
Tần Minh Hằng nhẹ nhàng thở ra.
Hắn ta ngồi xổm xuống, đỡ Lạc thị dậy: “Thực xin lỗi phu nhân, là ta quá xúc động, cổ nàng có đau không, ta mời đại phu tới xem cho nàng nhé?”
Lạc thị cắn môi dưới.
Hắn ta lại trở về dáng vẻ phu quân ôn nhu trước kia.
Nếu không phải cảm giác đau đớn trên cổ vẫn còn, nếu không phải đã khắc sâu cảm giác đối diện với tử thần thì có lẽ nàng ấy sẽ bị lừa lần nữa.
Nếu nam nhân này còn một chút tình cảm với nàng ấy, nếu nam nhân này còn đau lòng hài tử một chút, có lẽ nàng ấy vẫn còn do dự.
Không cần nữa.
Căn bản là không cần nữa.
“Sơ Nương và Thu Văn ở Lạc gia.” Lạc thị đứng thẳng: “Ta đi đón bọn họ về hầu phủ.”
Tần Minh Hằng mấp máy môi: “Nàng bảo nàng đã nói chuyện ngoại thất cho Tạ phu nhân, nàng ấy nghe xong thì có phản ứng gì?”
“Tạ phu nhân nói nam tử tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, khuyên ta tiếp thu.” Lạc thị cụp mắt: “Thời gian không còn sớm, ta về nhà mẹ đẻ một chuyến.”
Nàng ấy xoay người ra khỏi phòng, gọi nhũ mẫu bế hài tử, dùng nhanh nhất tốc độ rời khỏi phủ Tuyên Võ hầu.
Sáng hôm sau, người tới Sanh Cư thỉnh an vừa rời đi thì gia đinh ở tiền viện đã tới báo.
Gia đinh này tên Đa Hỉ, khoảng mười lăm mười sáu tuổi, rất nhanh nhẹn, đứng dưới bậc thang bẩm báo: “Chạng vạng hôm qua hầu phu nhân đã mang tiểu thế tử về Lạc gia, sáng hôm nay Lạc phu nhân cùng Lạc đại nhân tự mình đưa hai ngoại thất tới phủ Tuyên Võ hầu, nói nữ nhi mình đố kị, không thể nào chứa chấp ngoại thất và nhi tử của ngoại thất, bọn hạ thay nữ nhi xin hạ đường, xin Tuyên Võ hầu hưu thê, cả vị trí thế tử cũng không cần.”
Thính Phong vô cùng kinh ngạc: “Tại sao lại xin hạ đường, cớ gì không hòa ly?”
Vân Sơ cười cười.
Tuyên Võ hầu cũng xem như là gia tộc danh giá, vì giữ gìn thể diện, Tuyên Võ hầu chắc chắn không chịu hòa ly, ai biết còn phải dây dưa bao lâu.
Mà Lạc thị tự nhận bản thân ghen tị, tự xin hạ đường, nhường vị trí thế tử, bên ngoài nhìn vào đều sẽ cho rằng nàng ấy làm sai nên hầu phủ vẫn giữ được mặt mũi.
Nhưng thực tế thì lại là cha nương Lạc thị đến, trong tối ngoài sáng tạo áp lực cho Tuyên Võ hầu, hắn ta không thể nào không hưu thê.