Giờ lành đến, kiệu hoa của Đới gia cũng đã tới.
Hỉ bà nắm tay dắt Vân Nhiễm ra ngoài, ra đến cửa lớn, Vân Nhiễm quay sang nhìn Lâm thị, không nhịn được khóc thành tiếng.
Mẫu thân nàng ấy khó sinh qua đời, từ nhỏ nàng ấy đã được nuôi dưỡng bên cạnh đích mẫu, được đích mẫu đối đãi như thân sinh, chưa bao giờ phải chịu oan ức.
Sau khi xuất giá, muốn về nhà một chuyến cũng không dễ dàng.
Hốc mắt Lâm thị cũng đã ươn ướt.
Hỉ bà lau nước mắt cho Vân Nhiễm, phủ khăn voan đỏ, nắm tay nàng ấy đi ra cổng lớn.
Tiếng pháo tiếng vang lên, chiêng trống vang trời, đội ngũ đón dâu của Đới gia nâng kiệu hoa, cách Vân gia càng ngày càng xa.
Lâm thị mỉm cười: “Được rồi, tiểu nữ đã ra cửa tử, các vị về chỗ khai tiệc thôi, mọi người không cần giữ lễ tiết, ngồi đi.”
Tiệc rượu Vân gia không chia bàn nam nữ, người một nhà ngồi một bàn, đều tụ tập ở tiền viện, nam nữ già trẻ, vô cùng náo nhiệt.
Vân Sơ và Tạ Phinh ngồi cùng một chỗ với người Vân gia, bên cạnh nàng chính là Vân gia tam thẩm và nhi tức của bà ta, thê tử Tề thị của đường huynh Vân Nhuận, nàng gọi một tiếng Nhuận tẩu tử.
Vân tam thẩm thuận miệng hỏi: “Sơ nhi, lão thái thái Tạ gia rốt cuộc là chết như thế nào vậy...”
Bà ta vừa mở miệng thì Tề thị đã kéo bà ta: “Mẫu thân, không phải lúc nãy ngài còn tò mò chuyện phủ Tuyên Võ hầu sao, hình như Lý phu nhân bên đó biết được không ít, ngài đi hỏi thăm đi.”
Vân tam thẩm là người nhiều chuyện, lập tức đứng dậy tới chỗ Lý phu nhân.
Tề thị xin lỗi Vân Sơ: “Sơ nhi, mẹ chồng ta nghĩ sao nói vậy, ngươi đừng để trong lòng.”
“Nhuận tẩu tử nghĩ nhiều rồi.” Vân Sơ cười mở miệng: “Tam thẩm chỉ hỏi thăm một chút tình huống thôi, cũng không ác ý gì, sao ta có thể để bụng được.”
Lúc nàng đang nói thì cũng nghe được Lý phu nhân bên kia đang cùng một đám phụ nhân bàn tán chuyện của phủ Tuyên Võ hầu và Lạc gia.
“Ngươi nói sao, Tuyên Võ hầu viết hưu thư thật à, hắn ta nuôi ngoại thất, còn có mặt mũi hưu thê sao.”
“Nghe ngươi nói này, nam nhân nào mà chẳng tam thê tứ thiếp, Lạc thị hung dữ, Tuyên Võ hầu chỉ có thể đi ăn vụng, nuôi ngoại thất cũng chỉ là bất đắc dĩ.”
“Tuyên Võ hầu xem như đi sai nước cờ rồi, hưu chính thê, thêm hai ngoại thất, không biết là thứ gì.”
“Không phải Lạc thị này cũng sai rồi sao, nhi tử duy nhất mất đi vị trí thế tử, tiền đồ sáng lạn lại bị thân nương hủy hoại.”
“Nữ tử Lạc gia bị hưu, sau này nữ nhi Lạc gia khó mà tính chuyện hôn nhân.”
“Chỉ có thể nói là chức quan của Lạc gia quá thấp, chỉ là Tam phẩm, nữ nhi dòng bên Vân gia có thể thuận lợi hòa ly, đích trưởng nữ như Lạc thị lại bị hưu.”
“...”
Vân Sơ tùy ý nghe vài lời.
Nàng muốn trả thù Tần Minh Hằng không sai, nhưng nàng không muốn Lạc thị vô tội bị liên lụy, nếu Lạc thị đã bứt ra, vậy nàng có thể động thủ rồi.
Nàng đang chuẩn bị đứng dậy thì sảnh tiệc đột nhiên yên tĩnh, thì ra là có khách quý tới.
Nàng ngẩng đầu nhìn, thấy cha nàng và Bình Tây Vương, tiểu thế tử và tiểu quận chúa phủ Bình Tây Vương đang chậm rãi bước vào.
Nàng trông thấy hai đứa nhỏ đã nhiều ngày không gặp, nhìn một cái đã bớt nhớ nhung hơn rất nhiều.
Nhìn nhiều thêm thì lại sợ bản thân không nhịn được ôm hài tử vào lòng, nàng đành phải thu hồi tầm mắt, đè nén suy nghĩ này xuống.
Người trong sảnh tiệc đều kinh sợ.
Chỉ là một thứ nữ Vân gia xuất giá mà thôi, thế mà Vương gia lại đích thân tới chúc mừng.
Có thể thấy hoàng thất coi trọng Vân gia đến nhường nào.
Vừa thấy Vân Sơ, Sở Hoằng Du đã có chút không kiềm chế được, nhưng nó biết không thể biểu hiện ra trước mặt bàn dân thiên hạ.
Nó hiểu những đạo lý này nhưng Sở Trường Sinh không hiểu, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Vân Sơ, hất tay phụ vương, cất bước chạy về phía Vân Sơ.