Nàng mở miệng: “Mấy ngày nữa là cha ta rời kinh, sợ là không có thời gian đến gặp tế tửu Quốc Tử Giám, An ca nhi ưu tú như vậy, dù không có cha ta ra mặt thì cũng có thể lọt vào mắt của tế tửu Quốc Tử Giám thôi, phu quân cứ lo dưỡng bệnh đi, đừng nhọc lòng mấy chuyện này.”
Nàng nói xong thì cất bước đi ra ngoài.
Vân Sơ mang theo Thính Tuyết ra khỏi kinh thành, ngồi xe ngựa một lúc cũng đến cửa thôn trang.
Đây là lần thứ ba nàng đến nơi này, chứng kiến cảnh tượng khác hẳn hai lần trước, cổng thôn trang rực rỡ hẳn lên, không còn dáng vẻ của thôn trang bị bỏ phế hơn hai mươi năm, bên trong vô cùng rộng lớn, cây cối tươi tốt, núi giả suối nhỏ, rường cột chạm trổ, kết cấu tinh xảo đẹp đẽ.
“Bái kiến Tạ phu nhân!”
Trình trang chủ mang tất cả hạ nhân của thôn trang đến thỉnh an Vân Sơ.
Ngoài trang chủ và một ma ma quản sự là người của phủ Bình Tây Vương thì những người còn lại đa số đều là nhân thủ do Trần bá sắp xếp, trong đó Thính Sương và Cửu Nhi xem như là tâm phúc của Vân Sơ.
“Hiện giờ còn thiếu vài người của phòng thu chi.” Trình trang chủ cung kính nói: “Ý của Vương gia là muốn Tạ phu nhân sắp xếp người của phòng thu chi.”
Phòng thu chi chính là nơi quản lý tiền bạc, dưới tình huống thông thường, hai bên sẽ liều mạng nhét người của mình vào phòng thu chi để giúp bản thân giành được nhiều lợi ích hơn.
Hành động này của Bình Tây Vương không biết là do hắn không thèm để ý thật hay đang cố ý thử nàng.
Vân Sơ cũng không đồng ý hoàn toàn, nàng mở miệng nói: “Ta chỉ có thể sắp xếp hai ba người, hai người còn lại phải nhờ Trình trang chủ chọn người nào đáng tin một chút.”
Trình trang chủ gật đầu đồng ý.
Vừa nói xong thì một chiếc xe ngựa đã dừng trước cổng thôn trang, xe còn chưa dừng hẳn thì một tiểu tử trắng nõn đã nhảy xuống chạy vọt vào thôn trang.
“Vân di, con rất nhớ ngài!”
Sở Hoằng Du thoăn thoắt bò lên người Vân Sơ.
Hôm qua có tên gia hỏa Vân Chấn Giang nhìn chằm chằm, nó không được ôm mẫu thân một cái nào.
Vân Sơ vừa bế tiểu gia hỏa lên thì Sở Trường Sinh cũng chạy vào tới nơi, Vân Sơ cũng đưa tay còn lại vớt con bé lên, mỗi bên ôm một đứa.
Cũng may nàng đã chọn một bộ xiêm y gọn gàng, nếu không sẽ không tiện ôm hai đứa nhỏ, may mà hai đứa nhỏ gầy nhẹ, bằng không nàng cũng không ôm nổi, nhưng nàng lại hy vọng bọn nó nặng hơn một chút, béo hơn một chút...
Thấy một màn này, Trình trang chủ sợ ngây người.
Quan hệ giữa Tạ phu nhân và hai vị tiểu chủ tử của vương phủ từ khi nào đã thân mật như thế?
Ông ấy ngẩng đầu nhìn vẻ mặt thản nhiên như thường lệ của Vương gia, lúc ánh mắt dừng trên người Tạ phu nhân, khóe môi lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Ông ấy lại càng thêm kinh ngạc.
Ông ấy là lão nhân của Ân gia, trước giờ vẫn luôn làm việc cho Vương gia, cũng thường xuyên giao tiếp với Vương gia, có thể nói ông ấy chưa từng nhìn thấy Vương gia cười.
Phải nói là ông ấy chỉ thấy Vương gia cười lạnh, còn nụ cười bình thản như lúc này thì chưa từng.
“Du ca nhi, trèo xuống.” Sở Dực nhàn nhạt mở miệng: “Con là nam tử, để Tạ phu nhân ôm như vậy sao mà được?”
Nữ tử trước mặt ôm hai đứa nhỏ, lưng cũng cụp xuống, rõ ràng là đang cố hết sức.
Sở Hoằng Du ăn vạ không chịu.
Ánh mắt Sở Dực trở nên lạnh lùng, trong mắt còn mang theo một tia uy hiếp.
Tiểu gia hỏa biết nếu nó không ngoan ngoãn nghe lời, lần sau phụ vương sẽ không đưa nó ra ngoài nữa.
Nó chỉ có thể đáng thương bò xuống khỏi người Vân Sơ.
Vân Sơ ôm tiểu cô nương an tĩnh, hành lễ với Sở Dực: “Bái kiến Vương gia.”
Sở Dực xua tay: “Hai người chúng ta cùng kinh doanh thôn trang, Tạ phu nhân thấy ta còn hành lễ, quá khách sáo rồi.”
Vân Sơ càng ngày càng cảm thấy Bình Tây Vương khiến người ta sợ hãi này thật ra rất bình dị gần gũi...