Lúc này giám thừa đại nhân của Quốc Tử Giám đi đến, học đường lập tức an tĩnh lại, mọi người đều tự tìm vị trí ngồi xuống.
“Các vị học sinh cũ đã biết ta, người mới tới hẳn là lần đầu tiên nhìn thấy ta, ta đây xin tự giới thiệu một chút.” Giám thừa đại nhân vuốt râu nói: “Ta họ Vương, các ngươi gọi Vương tiên sinh là được, sau này ta là người phụ trách sinh hoạt ở học đường của các ngươi. Ta mặc kệ các ngươi là hoàng tử hay thế tử, là tiểu hầu gia hay bá gia, đã vào cửa này thì chỉ có một thân phận, đó chính là đệ tử của ta. Nếu ai ở chỗ này dùng thân phận áp người, ỷ thế hiếp người, ta đây cũng chỉ có thể viết tấu chương đưa tới chỗ Hoàng Thượng.”
Lục hoàng tử ra vẻ khinh thường, Vương tiên sinh chỉ biết tìm phụ hoàng cáo trạng, chuyện lớn chuyện nhỏ gì cũng viết sổ con, thật không biết sao phụ hoàng có thể chịu đựng được.
“Ta không quanh co dài dòng nữa.” Vương tiên sinh tiếp tục nói: “Hiện tại ta sẽ thử trình độ của những học sinh mới, ta ra mấy đề mục, các ngươi lần lượt trả lời.”
Có khoảng mười mấy tân sinh, ngoài Tạ Thế An ra thì tất cả đều là nhi tử nhà huân quý.
Đề mục đầu tiên của tiên sinh rất đơn giản, trên cơ bản ai cũng đáp được, càng về sau thì người có thể trả lời càng ngày càng ít, cuối cùng chỉ còn một mình Tạ Thế An là có thể giải quyết nan đề của tiên sinh.
Sở Hoằng Du có chút buồn bực ngồi tại chỗ.
Nó chỉ mới đọc thuộc Tam Bách Thiên và Bách Gia Tính, ngoài hai thứ này thì cái gì cũng không biết.
Người khác đều học tư thục ba bốn năm rồi mới vào Quốc Tử Giám, nó chỉ mới bốn tuổi mà phụ vương đã đưa nó tới đây.
Tạ Thế An ưu tú như vậy, nó lại cứ như một thằng ngốc.
Nó khẽ cắn môi, mở sách, lúc người khác còn đang xem náo nhiệt, nó đã bắt đầu nghiêm túc đọc sách.
Vương tiên sinh vô cùng vừa lòng với biểu hiện của Tạ Thế An: “Thật không hổ là thủ khoa kỳ viện thí, quả nhiên là có vài phần bản lĩnh, Tạ Thế An, sau này ngươi ngồi bên cạnh lục điện hạ, lục điện hạ, ngươi phải học tập Tạ Thế An nhiều hơn.”
Sắc mặt của lục hoàng tử vô cùng khó coi, hắn ta đường đường là hoàng tử lại phải học tập một kẻ hàn môn, nói ra chẳng phải sẽ khiến người ta cười rớt quai hàm sao?
Hắn ta hừ lạnh một tiếng, không thèm phản ứng lại tiên sinh.
Vương tiên sinh dạy lục hoàng tử đã ba bốn năm, đương nhiên biết tính nết của vị điện hạ này, không học vấn không nghề nghiệp, gây chuyện thị phi, sắp xếp Tạ Thế An ngồi bên cạnh lục điện hạ là hy vọng lục điện hạ hoặc nhiều hoặc ít có thể nhận được một ít tác động tốt.
Buổi điểm mão của Quốc Tử Giám kết thúc, mọi người đều trở về nhà, chờ đến tháng chín mới chính thức nhập học.
Tiên sinh vừa đi, một đám người đã vây quanh Tạ Thế An, đám huân quý có người ăn chơi trác táng, tự nhiên cũng có người muốn nghiêm túc học hành, có vài thiếu niên cầm theo sách vở đến thảo luận vấn đề với Tạ Thế An, Tạ Thế An cũng không giấu dốt, thoải mái nói chuyện với một đám người có thân phận cao hơn mình, hai bên nói chuyện vô cùng vui vẻ.
Tạ Thế An nhờ đó mà quen biết được vài vị thế tử thân phận rất cao.
Hắn ta lại lần nữa khắc sâu con người phải đứng ở chỗ cao thì mới có thể quen biết được những người ở chỗ cao hơn, mới có thể càng leo càng cao...
Nếu hắn ta đã tới Quốc Tử Giám thì phải tìm cách đứng vững gót chân ở đây, nhất định phải trở nên nổi bật, nhất định phải khiến người khác không thể chụp mũ hàn môn lên đầu Tạ gia nữa...