Tạ Phinh mím môi, chỉ có hai ngàn lượng bạc, thật sự có hơi ít.
Nhưng đối với nàng ta mà nói thì đây cũng là một số bạc khổng lồ, bởi vì trên tay nàng ta chỉ có hơn ba trăm lượng.
Chắc nàng ta sẽ trở thành vương phi nghèo nhất bổn triều.
“Phủ An Tĩnh Vương không như Tạ gia chúng ta, nhiều quy củ, con gả qua đó rồi phải thật cẩn thận.” Nguyên thị dạy dỗ nói: “Con là chính phi, là đương gia chủ mẫu của vương phủ, con phải làm một hiền nội, phân ưu giải nạn giúp Vương gia, tuyệt đối đừng làm những chuyện...”
“Con biết rồi!” Tạ Phinh mất kiên nhẫn: “Ma ma trong cung đã dạy những thứ này.”
Nguyên thị nói mấy lời sâu sắc: “Duy ca nhi làm chuyện gì con cũng biết, An ca nhi bỏ vào phòng phụ thân con... Thôi không nói mấy cái đó nữa, tổ mẫu không cần con phải dìu dắt Tạ gia, chỉ cầu con an phận là tốt rồi.”
Tạ Phinh cắn chặt môi: “Con nhớ rồi.”
Còn mấy ngày nữa là phải gả đến phủ An Tĩnh Vương, lúc đầu nàng ta luôn rất chờ mong ngày này, nhưng khi nó sắp đến, trong lòng nàng ta lại cảm thấy mờ mịt bất an khó nói nên lời.
Nếu chỉ có một mình vương phi nàng ta thì dễ nói, nhưng lại còn thêm một trắc phi cùng vào cửa.
Nghĩ đến đây, Tạ Phinh cũng không khỏi thở dài.
Ngày hôm sau, bóng đêm còn chưa tan đi, Vân Sơ đã ngồi xe ngựa ra ngoài thành, phụ thân nàng mang theo ba trăm thân binh bí mật tới Nam Việt.
Ba trăm thân binh đã xuất phát trước, Vân Tư Lân còn ở trường đình ngoài thành cáo biệt thân nhân.
Người Vân gia đều đến đủ, mẫu thân Lâm thị, đại ca Vân Trạch, đại tẩu Liễu Thiên Thiên, chất nhi Vân Chấn Giang.
“Lần này ta đi Nam Việt chắc phải gần hai năm không về được.” Vân Tư Lân nhìn mọi người ở Vân gia, mở miệng nói: “Sau khi ta rời đi, nếu Vân gia xảy ra chuyện lớn gì thì nhớ thương lượng với Sơ nhi.”
Vân Trạch gật đầu: “Cha, ngài yên tâm, con đã biết.”
Lâm thị cùng Liễu Thiên Thiên cũng không hỏi nguyên nhân vì sao phải thương lượng chuyện của Vân gia với nữ nhi đã gả ra ngoài, đều nghiêm túc gật đầu đồng ý.
“Sơ nhi...” Vân Tư Lân nhìn về phía khuê nữ: “Lúc trước gả con cho Tạ Cảnh Ngọc chỉ là bất đắc dĩ, nhưng thời gian chứng minh lựa chọn này là sai lầm, ta và nương con đã thương lượng sẽ tìm thời cơ thích hợp xin tộc lão ra mặt giúp con hòa ly. Đại ca và đại tẩu con cũng tán thành, sau khi hòa ly con cứ về Vân gia, Vân gia nuôi con cả đời.”
Vân Sơ cảm thấy trong lòng ấm áp: “Cha, con đã có tính toán về chuyện hòa ly rồi, ngài ra ngoài cũng đừng lo lắng những việc nhỏ này.”
“Chuyện của nữ nhi mãi mãi là chuyện lớn nhất.” Vân Tư Lân giơ tay xoa tóc nàng: “Con trưởng thành rồi nên chuyện gì cũng không muốn nói với cha nương, chuyện gì cũng muốn tự giải quyết, cha rất mừng khi con trưởng thành, nhưng cũng đau lòng vì con đã trưởng thành... Sơ nhi, yên tâm, cha đảm bảo với con, chuyện trong giấc mộng của con sẽ không bao giờ xảy ra.”
Hốc mắt Vân Sơ chua xót, dùng sức gật đầu: “Được rồi, con sẽ học cách thương nghị giải quyết vấn đề cùng đại ca.”
Nàng sợ nói thêm gì nữa thì bản thân sẽ không nhịn được mà bật khóc, xoay người lấy một xấp biên lai của tiền trang trong tay Thính Tuyết: “Cha, ở đây là năm mươi ngàn lượng bạc, là lợi nhuận của cửa hàng băng, cha cầm số bạc này đến phương nam, mua đất mua người về cày ruộng, chỉ trồng lương thực, càng nhiều càng tốt.”
Vân Tư Lân chỉ suy nghĩ một lúc là hiểu được ý Vân Sơ.
Nếu thật sự tới bước đường đó, có lương thực thì xem như Vân gia vẫn có đường lui.
Ông ấy đang muốn mở miệng nói chuyện thì Vân Trạch đột nhiên lên tiếng: “Bình Tây Vương tới.”
Vân Tư Lân lập tức nhét biên lai năm mươi ngàn lượng vào tay áo, ngẩng đầu nhìn sang bên cạnh, Bình Tây Vương Sở Dực cưỡi một con ngựa chạy tới.