Tạ Phinh sờ soạng vũng máu ấm nóng.
Ngay sau đó, Đức phi ngã xuống bên cạnh nàng ta.
Con ngươi ngạo mạn xinh đẹp mở to nhìn trời, nước mắt chảy xuôi, máu loãng từ miệng vết thương trên cổ không ngừng chảy ra.
Tạ Phinh sợ tới mức thét chói tai, ôm lấy đầu mình.
Hoàng đế đứng tại chỗ trầm mặc hồi lâu, không biết nghĩ tới gì đó, lại lạnh lùng nói: “Thôi, giữ lại phong hào của Đức phi, chôn cất theo quy củ.”
Công công bên cạnh cúi đầu: “Tuân mệnh Hoàng Thượng.”
Sở Dực chắp tay: “Phụ hoàng, nàng ta thì sao?”
Hoàng đế lúc này mới nhìn về phía Tạ Phinh.
Đây là con dâu thứ tư của ông ta, lúc trước từng gặp một lần, tuổi còn rất nhỏ, bây giờ đã sợ tới mức nước mắt nước mũi chảy dài, nhìn y hệt một hài tử.
“Không, Hoàng Thượng, ta không có tham dự chuyện mưu phản, ta vô tội...” Tạ Phinh như bừng tỉnh giấc mộng, vội vàng cầu xin một đường sinh cơ: “Ta gả vào vương phủ còn chưa được một tháng, ta không biết gì cả, xin Hoàng Thượng minh xét...”
“Nhốt lại trước.”
Hoàng đế có chút mệt mỏi, xua xua tay, xoay người, bước chân nặng nề đi vào Ngự Thư Phòng.
Tạ Phinh còn muốn nói gì nữa nhưng lại bị hai ma ma kéo ra khỏi cửa lớn của Ngự Thư Phòng...
Tin tức nhanh chóng truyền tới Tạ gia.
Một đám người đều sốt ruột, đặc biệt là Nguyên thị, cứ giống như kiến bò trên chảo nóng, không ngừng đi tới đi lui.
“Bà ngồi yên một chút có được không!” Tạ Trung Thành bực bội: “Bà không nghĩ được cách thì biến ra ngoài, đừng ở đây làm chướng mắt.”
Nguyên thị mấp máy môi nói: “Không phải ta đang nghĩ cách đây sao.”
“Mọi chuyện còn chưa đến bước đường cùng.” Tạ Cảnh Ngọc thở hổn hển nói: “Đức phi tự sát chứng minh khiến Hoàng Thượng xúc động, hẳn là Phinh nhi sẽ không xảy ra chuyện gì.”
“Lỡ đâu, lỡ đâu xảy ra chuyện thì sao?” Nguyên thị cứ lặp đi lặp lại: “Sơ nhi, An ca nhi, hai đứa thông minh nhanh nhẹn, mau nghĩ xem chúng ta nên làm gì đây.”
Tạ Thế An không nói chuyện.
Làm Vương phi là lựa chọn của đại tỷ, rơi vào kết cục này đều là nàng ta gieo gió gặt bão.
Hoàng Thượng không trực tiếp lấy mạng đại tỷ, đó đã là may mắn của nàng ta.
Tạ gia còn có thể làm gì? Không bị liên lụy đã là trong rủi có may.
“Không làm gì là tốt nhất.” Vân Sơ mở miệng nói: “An Tĩnh Vương và Đức phi đã chết, cơn giận của Hoàng Thượng cũng sẽ tiêu tan thôi, chờ hai người họ mồ yên mả đẹp thì Phinh nhi sẽ được thả ra, cứ chờ là được.”
Nguyên thị đặc biệt tin tưởng Vân Sơ, lập tức chắp tay nói: “A di đà phật, Phinh nhi không xảy ra chuyện thật là quá tốt, chờ đến ngày đó, ta đích thân đi rước nó về nhà.”
Nghe vậy, Tạ Cảnh Ngọc nhíu mày: “Nó không thể về Tạ gia.”
Nguyên thị khó hiểu: “Tại sao?”
“Vì đại tỷ là thê tử kết tóc của kẻ chủ mưu ám sát Hoàng Thượng, ai nấy đều biết An Tĩnh Vương và Vương phi phu thê tình thâm, không màng thân phận dòng dõi cưới vào cửa, đại tỷ đại diện cho An Tĩnh Vương.” Tạ Thế An gằn từng chữ một nói: “Nếu đại tỷ về Tạ gia, người ngoài sẽ bàn tán Tạ gia thế nào, tổ mẫu đã nghĩ tới chưa?”
Nguyên thị mờ mịt lắc đầu, bà ta cũng không nghĩ được gì.
Bà ta mấp máy môi nói: “Phinh nhi mới mười ba tuổi, sau khi ra ngục, không về nhà thì phải đi đâu?”
“Được rồi, bà đừng lo nhiều như vậy!” Tạ Trung Thành không kiên nhẫn nói: “Cứ làm theo lời Sơ nhi, chúng ta án binh bất động, lui cả đi.”
Người trong thư phòng đều rời đi, chỉ còn lại hai phụ tử Tạ Thế An.
Tạ Cảnh Ngọc ấn thái dương: “Thế An, con nói ta biết, án binh bất động là biện pháp tốt nhất sao?”
Tạ Thế An lắc đầu: “An Tĩnh Vương chết rồi... Tuy hắn ta ám sát Hoàng Thượng nhưng dù thế nào thì hắn ta vẫn là nhi tử của Hoàng Thượng, hắn ta chết, Hoàng Thượng từ tức giận biến thành bi thương, có lẽ cũng hoài nghi chuyện ám sát này còn có ẩn tình khác không... Nếu, đại tỷ vì An Tĩnh Vương mà tuẫn tình, An Tĩnh Vương xuống hoàng tuyền có người bầu bạn, có lẽ Hoàng Thượng sẽ cảm kích Tạ gia...”
Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên đứng lên.
Cái chết của Phinh nhi có ý nghĩa trọng đại, chết để chứng minh, chết để tuẫn tình, chết để không liên lụy nhà mẹ đẻ.
Đây là đại nghĩa! Sẽ trở thành câu chuyện khiến người người ca tụng!
Hắn ta mở miệng: “Thế An, con nghĩ cách xem có thể tới đại lao một chuyến không.”