Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 340

Chương 340 -

Tạ Cảnh Ngọc đột nhiên trừng to mắt: “Ngươi có ý gì?”

“Ý là mạng của ngươi không kéo dài được bao lâu nữa.” Vân Sơ cười rực rỡ: “Chẳng lẽ ngươi không cảm giác được sinh mệnh của mình đang dần dần lụi tàn sao?”

“Là ngươi, là ngươi mượn lý do điều dưỡng thân thể để hạ độc ta!” Tạ Cảnh Ngọc không thể nào tin được: “Ngươi, sao ngươi có thể làm như vậy, ngươi là độc phụ!”

“Ta thừa nhận ta là độc phụ, vậy ngươi có dám thừa nhận ngươi là ngụy quân tử, là tiểu nhân không?” Vân Sơ rút đoản kiếm kề vào cổ hắn ta: “Là ngươi hại chết hài tử của ta, ngươi phải đền mạng!”

Cảm giác áp bức bao trùm Tạ Cảnh Ngọc.

Thân mình hắn ta lảo đảo, ngã từ bồn hoa xuống đất, chật vật quỳ rạp dưới đất.

“Vân Sơ, ngươi điên rồi, ngươi thật sự điên rồi, ngươi biết ngươi đang làm gì không, ngươi đang giết người, đang mưu sát thân phu!” Tạ Cảnh Ngọc nghẹn ngào gầm nhẹ: “Ngươi hạ độc gì, mau giao thuốc giải ra đây, ta có thể coi như chưa từng xảy ra chuyện gì!”

“Đúng vậy, ta điên rồi!”

“Từ khi biết hài tử không phải sinh ra đã chết non mà là bị ngươi hại chết thì ta đã điên rồi.”

“Dựa vào đâu mà ngươi vẻ vang tồn tại, hai đứa nhỏ của tại lại không thể mồ yên mả đẹp.”

“Dựa vào đâu mà hài tử của ngươi lần lượt thành nhân, mà con ta lại phải chết trong đêm tuyết đó.”

“Rõ ràng bọn nó có thể sống sót, rõ ràng có thể hưởng thụ hết thảy tươi đẹp của thế gian, lại bởi vì tư tâm của ngươi mà mất đi sinh mệnh.”

“Tạ Cảnh Ngọc, cái này không phải là mưu sát thân phu, phải là nợ máu trả máu, ngươi phải đền mạng!”

Kiếm ra khỏi vỏ, đè lên cổ Tạ Cảnh Ngọc.

Tạ Cảnh Ngọc cảm nhận được sát ý rõ ràng trên người Vân Sơ.

Nàng thật sự muốn giết hắn ta!

Nhưng hắn ta chưa thể chết được!

An ca nhi còn trong nhà lao chờ hắn ta cứu, Tạ gia còn phải dựa vào hắn ta quật khởi... Nếu hắn ta chết thì Tạ gia cũng xong đời.

“Phu nhân, Sơ nhi, chuyện không phải như nàng nghĩ đâu.” Tạ Cảnh Ngọc nuốt một ngụm không khí lạnh lẽo: “Ngày đó nàng sinh hài tử, lúc hạ nhân ôm hài tử đến cho ta, hài tử quả thật còn sống, nhưng hô hấp rất yếu... Ta chỉ có thể ôm hài tử đi tìm Tuyên Võ hầu vì trong lòng ta rất rõ đây là hài tử của hắn ta, hắn ta nhất định sẽ mời ngự y trong cung đến chữa trị cho hài tử... Ta chưa bao giờ nghĩ sẽ bỏ rơi hài tử, ta đặt hài tử trước cửa phủ Tuyên Võ hầu cũng chỉ vì muốn tìm cho bọn nó một đường sống.”

Vân Sơ khựng lại: “Ngươi nói hài tử bị ngươi ném ở hầu phủ?”

Tạ Cảnh Ngọc gật đầu: “Hắn ta vừa đe dọa vừa dụ dỗ, ta không thể không giao nàng ra, đứng trước cường quyền, ta không thể có lựa chọn thứ hai... Sơ nhi, ta là ngụy quân tử, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện làm hại mạng người. Lúc hài tử còn sống, ta đã giao cho Tuyên Võ hầu... Hài tử chết là do Tuyên Võ hầu một tay tạo thành, không liên quan tới ta...”

“Câm miệng!”

Vân Sơ không muốn nghe hắn ta giảo biện.

Nàng lạnh lùng nói: “Ngươi nói nhiều như vậy không phải là vì muốn được sống sao, ngươi quỳ xuống sám hối xin lỗi đôi nhi nữ của ta, chỉ cần ngươi thật lòng hối cải, ta sẽ buông tha ngươi.”

Tạ Cảnh Ngọc siết chặt bùn đất bên dưới.

Dưới gối nam nhi có hoàng kim, lạy trời lạy đất quỳ tổ tiên, nữ nhân này lại muốn hắn ta quỳ với hai đứa nhỏ...

Nhưng hắn ta còn có thể làm gì?

Phải bảo vệ tính mạng trước rồi mới trù tính sau.

Tạ Cảnh Ngọc mượn lực từ đùi phải, quỳ thụp xuống đất, gian nan mở miệng: “Hài tử, năm đó là ta sai, ta không nên ôm hai ngươi đi, không nên đưa các ngươi đến phủ Tuyên Võ hầu... Các ngươi không thể sống sót đều là do ta, ta nguyện dùng hai mươi năm tuổi thọ cầu xin sự tha thứ cho tội nghiệt mà mình gây ra...”

Hắn ta đang nói thì thấy Vân Sơ lấy ra một bình sứ từ trong tay áo.

Bình Luận (0)
Comment