Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 349

Chương 349 -

Rất nhiều người vây quanh trước cổng lớn Tạ gia bàn tán.

Nhưng không một ai bước vào cửa, ngoài người Tạ gia, không có một người nào bước chân vào linh đường thắp cho Tạ Cảnh Ngọc ba nén nhang.

Cổng lớn náo nhiệt, linh đường quạnh quẽ.

Nguyên thị khóc xỉu lên xỉu xuống.

Tạ Thế Doãn bốn tuổi, Tạ Nhàn ba tuổi, là tuổi cái gì cũng không biết, chỉ biết khóc theo, càng đừng nói là Tạ Thế Khang chỉ mới được mấy tháng.

Ba vị di nương quỳ gối trên đệm hương bồ, không tiếng động chảy nước mắt.

Bọn họ ngoài thương tâm khổ sở thì còn cảm thấy mờ mịt không biết phải làm sao, người bọn họ nương tựa là Tạ Cảnh Ngọc, bây giờ trượng phu đã chết, nửa đời sau của bọn họ phải làm sao?

Bọn họ không tự chủ nhìn Vân Sơ đang đứng bên cạnh.

Hiện tại người bọn họ có thể dựa vào chỉ có phu nhân.

Vân Sơ mặc xiêm y trắng, đầu cài hoa trắng, toàn thân trông vô cùng thanh tịnh, trên mặt nàng cũng không có quá nhiều biểu cảm, vô cùng bình tĩnh.

Ngày đầu tiên Tạ Cảnh Ngọc chết, mọi người đều vượt qua trong tiếng khóc than.

Trong lòng Tạ Trung Thành vô cùng bực dọc.

Nữ tế qua đời mà người Vân gia lại không đến phúng viếng!

Vân gia không tới cửa, hàng xóm láng giềng và bằng hữu thường lui tới nào dám đến đưa tiễn Cảnh Ngọc đoạn đường cuối cùng.

Nói đi nói lại đều là Vân gia sai, là Vân Sơ sai.

Nếu Vân Sơ yêu cầu người Vân gia tới cửa, Vân gia sẽ không quan tâm sao?

Tạ Trung Thành tức giận nhìn về phía Vân Sơ, nhưng ông ta không dám nói gì cả.

Sắc trời dần ngả đen, Tạ Trung Thành đang muốn mở miệng bảo Vân Sơ gác đêm thì lại nghe thấy tiếng vó ngựa từ ngoài cửa vọng vào.

Trong lòng ông ta vô cùng vui vẻ, hẳn là người Vân gia.

Ông ta ra cửa nghênh đón nhưng lại thấy người đang ngồi trên ngựa kia chính là quan binh tới Tạ gia truyền chỉ khi trước.

Quan binh kia ngồi trên ngựa, lấy thánh chỉ ra, lạnh lùng nói: “Người Tạ gia nghe chỉ!”

Tạ Trung Thành run bần bật, lập tức quỳ rạp dưới đất.

Ngay sau đó, Vân Sơ đi ra, mấy di nương cũng đỡ Nguyên thị quỳ gối trước cổng lớn.

“... Triều đình đã tra rõ, Hộ bộ Lang trung Tạ Cảnh Ngọc tham ô của Hộ bộ tổng cộng mười ba ngàn bốn trăm năm mươi sáu lượng bạc, án kiện đã thẩm tra, nhân chứng vật chứng đầy đủ... phán Tạ Cảnh Ngọc sau thu xử trảm...”

Nguyên thị khóc lớn: “Con ta đã chết, nó đã chết rồi...”

“Nếu ở tiền triều thì dù hắn ta đã chết, thi thể cũng bị lôi ra trảm.” Quan binh kia nhìn về phía hoàng thành chắp tay: “Là đương kim Thánh Thượng nhân từ, không làm tới mức đó! A, người chết rồi cũng không có nghĩa là rũ bỏ tất cả, huyết mạch liên quan đều phải chịu sự trừng phạt của triều đình!”

Trong lòng Tạ Trung Thành dâng lên một dự cảm xấu.

“Phụ thân Tạ Cảnh Ngọc không biết dạy con, túng tử tham ô, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, phán ba mươi năm khổ dịch!”

“Khổ, khổ dịch, ba, ba mươi năm...”

Tạ Trung Thành suýt nữa thì ngất đi.

Ông ta đã gần năm mươi, phục dịch ba mươi năm, vậy là tới tám mươi tuổi, người bình thường khó mà sống đến tám mươi, một người lao động khổ sai lại càng không thể.

Theo ông ta biết, lao dịch không phải là sửa đường dọn sông băng mà là tới tiền tuyến tu sửa chiến hào, tu sửa tường thành, sẽ bị xem như tấm khiên thịt người đẩy lên chiến trường.

Người bị đưa đi lao dịch đều là trọng phạm, chiến sĩ tiền tuyến đều không xem bọn họ là người, thậm chí còn không bằng heo chó...

Không bằng để ông ta chết đi cho xong.

Hai thị vệ bước lên túm lấy Tạ Trung Thành, xích tay chân ông ta lại, một cái gông gỗ tròng vào cổ ông ta.

“Không, không được...”

Nguyên thị dùng cả hai tay hai chân bò tới chỗ binh mã.

“Cầu xin quan gia tha cho lão gia nhà ta một con đường sống, cầu xin...”

Vó ngựa nâng lên đá Nguyên thị ra xa.

Bình Luận (0)
Comment