Thính Vũ bị người ta đánh cho mụ mẫm, nàng ta kinh ngạc nhìn Thính Phong: “Một hạ nhân như ngươi cũng dám đánh ta?”
“Đánh ngươi đó thì sao?” Thính Phong khinh thường phẫn nộ: “Một tiện nhân phản chủ bò lên giường cũng dám tính kế của hồi môn của đích trưởng nữ Vân gia sao, ai cho ngươi lá gan đó! Nếu không phải phu nhân lương thiện cho ngươi vào hậu viện thì thứ tiện nhân như ngươi đã sớm bị đánh chết hoặc bán đi! Hiện giờ thi thể đại nhân cũng lạnh rồi, ngươi còn muốn ra vẻ di nương trước mặt ta sao, quả thực là nằm mơ!”
Nàng ấy vừa nói vừa giơ tay đánh tới.
Thính Vũ bị đánh đến đầu váng mắt hoa, giương nanh múa vuốt muốn đánh trả.
Vân Sơ bắt lấy tay Thính Vũ, hung hăng hất ra, Thính Vũ lảo đảo té xuống đất.
“Phu nhân dung túng nha hoàn khinh nhục thiếp thân sao?” Thính Vũ nằm dưới đất ăn vạ: “Phu nhân thấy Tạ gia bại, muốn rời đi nên mới không để người Tạ gia vào mắt đúng không, cả một nha hoàn cũng có thể lên mặt, sau này thiếp thân còn sống thế nào, không bằng đâm đầu chết đi...”
Giang di nương vội vàng túm chặt nàng ta.
Hiện giờ đang có một đám người vây trước cửa Tạ gia xem náo nhiệt, nếu Vũ di nương thật sự chết ở trước mắt bao người thì phu nhân sẽ phải gánh tiếng xấu.
Vân Sơ đứng thẳng, từ trên cao nhìn xuống: “Thính Vũ, ngươi chắc chắn muốn nháo như vậy sao?”
Thính Vũ khóc lóc.
Nàng ta cũng không muốn nháo, cũng không muốn mất hết mặt mũi, nhưng nếu nàng ta không nháo thì Doãn ca nhi của nàng ta cũng xong đời.
Nàng ta chỉ muốn ép phu nhân lựa chọn.
Ở lại thì phải giúp Tạ gia bày mưu tính kế.
Nếu muốn rời đi thì phải để lại hồi môn cho Tạ gia giải quyết khốn cảnh.
Mặc kệ phu nhân lựa chọn thế nào thì đều có lợi cho Doãn ca nhi.
Vì Doãn ca nhi, nàng ta có thể từ bỏ cả tính mạng, chút thể diện này có tính là gì...
Nàng ta thấy người vây quanh cửa Tạ phủ ngày càng đông thì khóc lóc nói: “Đại nhân thây cốt chưa lạnh mà sao phu nhân đã buông tay mặc kệ, cầu xin phu nhân thương xót hài tử, hài tử cái gì cũng không biết, bọn nó đâu làm gì sai, sao phải chịu đựng những chuyện này...”
Tạ Thế Doãn quỳ dưới đất khóc lóc: “Mẫu thân, con gọi ngài là mẫu thân bốn năm, xin mẫu thân đừng mặc kệ con...”
Nữ nhân nhu nhược và hài tử non nớt quỳ dưới đất khóc thút thít khiến đám người tới xem náo nhiệt thổn thức không thôi.
“Quá đáng thương.”
“Già già, trẻ trẻ, một đám lão nhân hài tử, sau này phải làm sao?”
“Tạ phu nhân lúc này vẫn là chủ mẫu Tạ gia, sao có thể mặc kệ như vậy.”
“Tạ gia chỉ có thể dựa Tạ phu nhân, nếu không đám người này vừa ra khỏi cửa, không phải đói chết thì cũng bị người ta nhục nhã cho tới chết.”
“Ai nói không phải đâu, bọn họ không làm gì sai nhưng phải nhận quả đắng, thật đáng thương.”
Ngay lúc mọi người đang thổn thức thì một âm thanh lạnh băng vọng tới: “Thì ra đây là bộ mặt thật của Tạ gia, thật là khiến Vân gia mở mắt.”
Thính Vũ đột nhiên quay đầu lại.
Nàng ta thấy người Vân gia tới!
Vân phu nhân Lâm thị đi tuốt đằng trước, bên tay phải còn đỡ một bà lão trong tộc Vân gia, bên trái là Vân thiếu phu nhân Liễu Thiên Thiên đang mang thai, phía sau là Vân Trạch, còn có nha hoàn và thị vệ của Vân gia, gần hai mươi người.
Vừa thấy khí thế này, lòng Thính Vũ cũng lạnh lẽo.
Ngày đầu tiên sau khi đại nhân chết, Vân gia không phái ai tới, nàng ta còn tưởng rằng Vân gia sẽ chờ đại nhân hạ táng rồi mới đến làm khó dễ, bởi vậy nàng ta mới cố ý chọn hôm nay để gây sự.
Nàng ta biết phu nhân là người hiền lành, chỉ cần nàng ta náo loạn ồn ào thì sẽ có thể thu được thứ tốt.
Nhưng không ngờ còn chưa đạt được mục đích thì người Vân gia đã tới.
Kế hoạch của nàng ta lập tức ngâm nước nóng!