Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 361

Chương 361 -

Vân Sơ đưa lệnh bài, thị vệ canh cửa cho nàng qua.

Nàng đưa Lạc nương tử cùng vào, chờ đến cửa địa lao, nàng mở miệng nói: “Ta đưa Triển ca nhi vào là được, Lạc nương tử cứ chờ ở đây đi.”

Lạc nương tử biết địa lao Đại Lý Tự là trọng địa của triều đình, không phải người nào cũng có thể ra vào.

Nàng ấy đứng ngay cửa hông chờ đợi.

Vân Sơ đưa hài tử vào địa lao, bầu không khí âm u ẩm ướt khiến hài tử có chút run sợ,

Nơi này toàn nhốt tử tù, trọng phạm của triều đình, kết cục của bọn họ chỉ có một, đó là bị chém đầu.

Nàng xuyên qua hành lang chật hẹp, tới cửa buồng giam của Tần Minh Hằng, người đứng gác bên ngoài chính là người của phủ Bình Tây Vương, hắn lập tức hành lễ với Vân Sơ.

Vân Sơ bình thản nói: “Mở cửa.”

Thị vệ lấy chìa khóa mở cửa buồng giam.

“Triển ca nhi, cứ bình tĩnh.” Nàng ôn nhu nói: “Người bên trong là phụ thân ngươi, ngươi đừng sợ.”

Lạc Triển theo Vân Sơ bước qua ngạch cửa, đi vào buồng giam.

Tần Minh Hằng thương tích đầy mình, nửa tỉnh nửa mê, nghe tiếng động thì lập tức mở mắt.

Hắn ta vốn nghĩ là người đến thẩm vấn như thường lệ, không ngờ vừa mở mắt ra đã nhìn thấy Vân Sơ.

Hắn ta biết Vân Sơ sẽ lại tới tìm hắn ta... Hắn ta còn chưa kịp lên tiếng thì đã nghe thấy một âm thanh non nớt.

“Cha... ngài làm sao vậy, ai đánh ngài...”

Lạc Triển trừng to mắt, không thể tin tất cả mọi thứ đang hiện ra ngay trước mắt mình.

Tần Minh Hằng cũng vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy hài tử: “Con, sao con lại đến đây?”

“Là Lạc nương tử đích thân giao Triển ca nhi cho ta.” Vân Sơ cười cười: “Triển ca nhi, cha ngươi phạm lỗi nên mới bị trừng phạt, giống như... nếu ngươi không chăm chỉ đọc sách thì sẽ bị tiên sinh khẽ tay, đã hiểu chưa nào?”

Lạc Triển cái hiểu cái không.

Vân Sơ tùy tay cầm lấy một chiếc dùi sắt nung nóng đặt vào tay nó: “Thứ này rất thú vị, ngươi xem chơi có vui không?”

Hài tử sáu bảy tuổi rất dễ bị những đồ vật hiếm lạ hấp dẫn, nó lập tức cầm lấy dùi sắt, tò mò đùa nghịch.

Tia lửa bắn ra khắp nơi khiến hai mắt Tần Minh Hằng như muốn nổ lửa.

“Vân Sơ!!” Hắn ta hận không thể cướp lại dùi sắt kia: “Ta biết ngươi là độc phụ nhưng lại không nghĩ ngươi đã ác độc tới mức này!”

Hắn ta chưa bao giờ xem Vân Sơ là nỗi uy hiếp là vì Vân Sơ trong lòng hắn ta thiện lương như vậy, thuần khiến như vậy, căn bản không thể xuống tay với một hài tử...

Lạc thị ngớ ngẩn rồi sao, sao lại giao hài tử cho Vân Sơ!

Lạc thị xem Triển ca nhi như mạng sống, sao lại dễ dàng giao một hài tử cho độc phụ!

Vân Sơ căn bản không thèm để ý Tần Minh Hằng, cười nói với Lạc Triển: “Cầm lấy, ấn vào vách tường xem sẽ xảy ra chuyện gì?”

Lạc Triển nghe lời ấn dùi sắt lên tường, vách tường ẩm ướt tiếp xúc với dùi sắt nóng bỏng phát ra âm thanh xẹt xẹt, không ngừng tỏa ra khói trắng.

“Nếu ấn thứ này lên người, ngươi biết sẽ như thế nào không?”

Vân Sơ biết lúc này bản thân chính là một độc phụ không thèm nói lý, lợi dụng lòng hiếu kỳ của hài tử để ép phụ thân của nó thỏa hiệp.

Nhưng nàng cũng không còn cách nào khác.

Nàng phải dùng cách nhanh nhất để biết được tất cả chân tướng.

Vân Sơ cầm lấy dùi sắt trong tay Lạc Triển, đặt lên chậu lửa đỏ bừng nung nóng một hồi, sau đó lại đưa tới trước mặt Lạc Triển.

Hài tử non nớt tò mò nhìn dùi sắt, khuôn mặt nhỏ bị ánh lửa hung thành màu đỏ, chỉ cần Vân Sơ hơi nhích lên một chút, chỉ cần hài tử bất cẩn một chút thì dùi sắt kia sẽ chạm vào da hài tử.

Tần Minh Hằng gần như phát điên.

Hắn ta bị bắt giam lâu như vậy, khổ hình nào cũng đã chịu qua, tư vị bị dùi sắt kia ấn vào ngực thật khiến hắn ta sống không bằng chết.

Triển ca nhi còn nhỏ như vậy, căn bản là không chịu nổi.

Cho dù chịu được thì sau này trên mặt sẽ để lại sẹo, làm sao có thể sống nổi.

Bình Luận (0)
Comment