Tạ Thế An cúi đầu, gắt gao nắm chặt năm ngón tay.
Dù hắn ta không rơi vào hoàn cảnh như hiện nay thì hắn ta cũng không có cách nào chống lại đám người trước mắt này.
Hiện giờ hắn ta chẳng khác gì con chuột chạy qua đường, những người này chỉ cần dùng một ngón tay là đã có thể đè chết hắn ta, hắn ta chỉ có thể yên lặng chịu đựng, không có lựa chọn thứ hai.
Tuy hắn ta không thể phản kháng nhưng hắn ta sẽ nhớ rõ đám người này.
Chờ sau này... một ngày nào đó hắn ta sẽ bước lên tầng trên, đến lúc đó hắn ta sẽ khiến đám người này hối hận vì hôm nay đã dám nhục nhã hắn ta.
Vân Sơ thấy được dã tâm trong mắt hắn ta.
Đây là một con sói, một con sói luôn luôn tràn ngập ý chí chiến đấu.
Dù sau này không thể làm quan nhưng hắn ta vẫn có thể mở ra một con đường khác.
Vân Sơ bảo xa phu đánh xe qua đó.
Nàng nhấc mành xe hô: “An ca nhi, lên xe.”
Đám người vây quanh Tạ Thế An nhận ra Vân Sơ, là đích trưởng nữ được Trụ Quốc đại tướng quân vô cùng sủng ái, bọn họ không có gan phạm vào, lập tức giải tán.
Tạ Thế An nhặt băng gạt bị đám người kia vứt lên, không màng ánh mắt xem thường của người qua đường, im lặng cố định băng gạt rồi trèo lên xe ngựa của Vân Sơ.
“Đa tạ mẫu thân giải vây.”
Vân Sơ nhìn hắn ta nói: “Đã trễ thế này, sao con còn ở ngoài đường?”
“Con muốn tìm việc gì đó làm để kiếm thêm bạc.” Tạ Thế An cúi đầu: “Nhưng những người đó vừa nghe nói con là người Tạ gia thì lập tập tức từ chối, con quá vô dụng...”
Vân Sơ thở dài: “Ta nghĩ thế này, bán tòa nhà kia của Tạ gia đi, coi như là lộ phí cho chúng ta về Ký Châu, tranh thủ khởi hành trước mùa đông có được không?”
Tạ Thế An đã sớm nghe tổ mẫu nói mẫu thân muốn về Ký Châu.
Ban đầu hắn ta nghĩ là do chuyện nơi ở nhưng bây giờ Tạ gia đã giữ được phủ đệ, sao mẫu thân còn đòi về nhà cũ?
Hắn ta không rõ, mẫu thân là người kinh thành, sao cứ một hai phải về Ký Châu?
Hắn ta nhìn Vân Sơ, mong muốn tìm ra một chút manh mối nào đó.
Nhưng hắn ta chỉ nhìn thấy một gương mặt vì Tạ gia mà âu lo.
Phụ thân đã chết, Tạ gia không còn hy vọng gì, mẫu thân thật sự cam tâm ở lại Tạ gia sao, thật sự suy nghĩ cho Tạ gia sao?
Sự hoài nghi trong lòng hắn ta lại xuất hiện.
Hắn ta rũ mắt mở miệng: “Mẫu thân, con không muốn về Ký Châu.”
Vân Sơ cười cười: “Con là trưởng tử Tạ gia, nhà này phải nhờ con vực dậy, tất cả đều nghe con.”
Nàng đã cho Tạ Thế An cơ hội, nhưng hắn ta lại không cần.
Vậy thì nàng chỉ đành đưa Tạ Thế Duy về nhà thôi.
Nàng là một người người trưởng thành, sẽ không đích thân động thủ với Tạ Thế An, vậy thì cứ khiến hai huynh đệ bọn họ tự tranh chấp với nhau đi.
Xe ngựa rất nhanh đã về tới cổng lớn của Tạ gia.
Vốn dĩ khi trước còn có hai gia đinh giữ cửa bên ngoài, hiện giờ chỉ còn sư tử đá tiêu điều cô đơn đứng trước cổng, cổng lớn không người dọn dẹp, tràn ngập lá rụng từ khắp nơi thổi tới.
Hai người bước qua ngạch cửa, lúc tới tiền viện lại tách ra.
Tạ Thế An về Thanh Tùng Các, thư đồng Tam Cửu vội vàng dọn thức ăn lên.
Chỉ cần nhìn qua là biết những thứ này không phải bắt nguồn từ tay đầu bếp, hẳn là tổ mẫu và di nương tự mình xuống bếp làm bữa tối rồi đưa một phần tới chỗ của hắn ta.
Chỉ có viện tử của mẫu thân là còn rất nhiều hạ nhân, dù Tạ gia không có đầu bếp thì nha hoàn bên cạnh mẫu thân vẫn sẽ tận lực hầu hạ chủ tử, người cao quý như mẫu thân vĩnh viễn sẽ không lưu lạc tới mức phải tự mình xuống bếp nấu ăn...
Tạ Thế An ăn hết đống đồ ăn trên bàn, chỉ cảm thấy nhạt nhẽo như nước ốc.
Hắn ta biết gần đây ngày nào mẫu thân cũng đi ra ngoài, bận rộn đến tối mịt mới về phủ, rốt cuộc là đang bận rộn làm gì vậy?
Tổ mẫu nói mẫu thân một lòng vì Tạ gia bôn ba, hắn ta rất muốn biết mẫu thân đang bôn ba làm cái gì...