Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 382

Chương 382 -

Tạ Thế An nhìn Thính Vũ nói: “Vũ di nương, ngươi vội vàng muốn mẫu thân ra mặt giúp Tạ gia đơn giản là vì Doãn ca nhi đang gánh món nợ của triều đình đúng không, chi bằng thế này đi, nợ của Doãn ca nhi cứ để ta gánh.”

Thính Vũ lộ ra vẻ không thể tin nổi: “Thật vậy sao?”

Trên người Doãn ca nhi đang gánh một khoản nợ to tướng hơn tám mươi ngàn lượng bạc, số nợ này thật sự đã ép nàng ta tới mức suy sụp.

Nàng ta thật không đoán được Tạ Thế An lại chủ động gánh lấy món nợ này.

Nàng ta không dám lộ ra vẻ sung sướng, cảnh giác nói: “Có phải có điều kiện gì hay không?”

“Vũ di nương quả nhiên thông minh.” Tạ Thế An không nhanh không chậm nói: “Ta tính toán làm buôn bán, cần một số vốn, cứ một trăm lượng bạc Vũ di nương cho ta vay, ta sẽ tính là ta thiếu ngươi một ngàn lượng, nói cách khác, Vũ di nương chỉ cần gom đủ cho ta hơn tám ngàn lượng thì Doãn ca nhi từ đây về sau xem như nhẹ gánh.”

“Tám, tám ngàn lượng...” Thính Vũ cười khổ: “Đại thiếu gia quá xem trọng ta rồi.”

Nàng ta làm nha hoàn ở Vân gia từ nhỏ, số tiêu vặt hằng tháng cùng với số bạc được thưởng hằng ngày tích góp được trong suốt những năm đó còn chưa tới một ngàn lượng.

Sau khi trở thành di nương của Tạ phủ, tuy đã trở thành nửa chủ tử nhưng vì không có của hồi môn, ngoài số bạc được phát hằng tháng theo phân lệ thì nàng ta không có nguồn thu nào khác...

Nàng ta nào có bản lĩnh lấy ra hơn tám ngàn lượng bạc.

“Vũ di nương không có thì ta chỉ đành nghĩ cách tự gom vốn.” Tạ Thế An gằn từng chữ một: “Ta đã cho Vũ di nương cơ hội, Vũ di nương sau này cũng đừng trách ta không gánh vác trách nhiệm của một huynh trưởng.”

Hắn ta nói xong thì muốn rời đi.

Thính Vũ lại kéo hắn ta: “Ta có thể đưa ngươi trước một ít, số còn lại ta từ từ đưa có được không?”

Tạ Thế An vô cùng khoan dung gật đầu: “Được, vậy Vũ di nương đưa giấy nợ của triều đình cho ta, khi nào ngươi gom đủ tám ngàn lượng thì ta sẽ ấn dấu tay vào đó.”

Màn đêm buông xuống, Vân Sơ về đến nhà.

Thính Phong tỉ mỉ thuật lại chuyện đã xảy ra ở Tạ gia hôm nay cho nàng nghe.

Nàng lại cảm thán, Tạ Thế An thật là một nhân tài, rơi vào tuyệt cảnh như vậy mà vẫn còn mở ra được một đường máu.

Tuy Thính Vũ chỉ là một di nương nhưng nàng ta cũng là một người mẫu thân, vì Doãn ca nhi, nàng ta chắc chắn sẽ dùng hết mọi thủ đoạn để gom đủ tám ngàn lượng bạc.

“Thính Vũ thật không phải người mà, rốt cuộc phu nhân đối xử tệ bạc với nàng ta chỗ nào mà nàng ta một hai phải xúi giục thái thái tính kế phu nhân!” Thính Phong tức giận bất bình nói: “Nàng ta cũng không tự ngẫm lại xem, Tạ gia đã thành ra như vậy, không phải nàng ta nên tới tìm phu nhân sám hối, cầu xin một con đường sống sao?”

“Bởi vì nàng ta biết phu nhân sẽ không để ý tới nàng ta.” Thính Tuyết chuyển đề tài, trình mấy trang bản vẽ lên: “Đây là bản vẽ Trần bá cho người đưa tới, mời phu nhân xem qua một chút.”

Đây là bản vẽ mấy khu đất được tuyển chọn để xây dựng cô nhi viện, Vân Sơ nghiêm túc xem qua.

Trước khi bắt tay làm chuyện này, nàng đã xem qua không ít sách cổ, từ thời Nam Triều tới nay, những người cầm quyền đa số đều xây dựng cô nhi viện, nhưng ngân sách được phát từ trên xuống dưới, vấn đề tham ô luôn tồn tại, số bạc cuối cùng đến được tay những quả phụ góa bụa hay cô nhi mồ côi đều rất ít, hơn nữa triều đình chỉ phát ngân sách cho cô nhi viện một lần, sau đó nếu muốn triều đình bỏ thêm bạc là chuyện không thể...

Đánh giặc cần bạc, thỉnh thoảng lại xảy ra thiên tai lũ lụt hạn hán, cũng cần bạc để an trí lưu dân, quan đạo tường thành lâu lâu cũng cần sửa chữa, chỗ nào cũng cần bạc... Nguồn chi cho cô nhi viện lúc nào cũng bị đưa ra sau cùng, không được chú ý tới...

Đây là nguyên nhân tại sao triều đình có xây dựng cô nhi viện nhưng trên đường vẫn xuất hiện ăn xin.

Nàng không có năng lực để giúp đỡ toàn bộ những người không có nhà để về.

Giữa những con người cô đơn không nhà, nàng chỉ có thể lựa chọn giúp đỡ cô nhi yếu đuối nhất, cũng chính là những hài tử mất đi cha nương, hoặc là những hài tử bị vứt bỏ.

Bình Luận (0)
Comment