Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 422

Chương 422 -

Chỉ là khi trước nàng ta bò lên giường đại nhân, nương nàng ta đã tìm tới Tạ phủ mắng nàng ta máu chó đầy đầu, còn nói sau này không có nữ nhi là nàng ta, từ đó về sau nàng ta cũng cắt đứt liên hệ với người nhà.

Bây giờ nàng ta khổ thế này, cha nương chắc chắn sẽ không làm ngơ.

Vân gia đối đãi với hạ nhân vô cùng tốt, đừng chỉ thấy bọn họ là hạ nhân, nghe nói, cha nương nàng ta còn mua cho ca ca nàng ta một tòa nhà lớn ở bên ngoài.

Thính Vũ nhờ Giang di nương trông chừng hài tử, sửa soạn một chút rồi tới Vân gia. Tới cửa Vân gia, vừa gõ cửa thì đã trông thấy Lý thẩm đã nhìn nàng ta lớn lên từ nhỏ, nàng ta lập tức chào hỏi: “Lý thẩm, không biết nương ta có ở nhà không?”

“Ái chà, đây không phải Vũ di nương nhà cô gia sao?” Lý thẩm mỉa mai nói: “Tạ gia không phải đã muốn phân rõ giới hạn với Vân gia sao, Vũ di nương tới Vân gia làm cái gì?”

Hạ nhân của Vân gia đa số đã ở Vân gia hầu hạ mấy thế hệ, trung thành với chủ gia, do đó rất coi thường loại người như Thính Vũ.

Thính Vũ coi như không nghe thấy lời mỉa mai: “Phiền Lý thẩm gọi nương ta... A!!!”

Nàng ta còn chưa nói xong thì đã bị một chậu nước hắt thẳng vô mặt.

“Leng keng”, chậu nước bị ném xuống đất, một phụ nhân đứng ngay cửa xoa hông, nổi giận mắng: “Năm năm trước ta đã nói, đời này ta chưa từng sinh ra một nữ nhi như ngươi, ngươi đừng xuất hiện trước mặt ta nữa, coi như báo đáp công ta nuôi ngươi đi!”

Thính Vũ lau nước trên mặt, khóc lóc nói: “Nương, con biết sai rồi, nương cho con thêm một cơ hội đi!”

Phụ nhân không thèm liếc nhìn nàng ta một cái, quay sang nói với những người xung quanh: “Ta đã sớm không nhận nữ nhi này nữa, sau này nó có tới thì cứ trực tiếp đuổi đi!”

Bà ấy nói xong thì xoay người rời đi.

Lý thẩm “phi” một tiếng, dùng sức dập mạnh cửa hông.

Thính Vũ bất lực ngã quỵ xuống đất, ôm đầu gối khóc rống.

Chuyện xảy ra ở cửa sau của Vân phủ nhanh chóng lan truyền khắp nơi, tự nhiên cũng đến tai Thính Phong, Thính Phong lập tức đi nói cho Vân Sơ.

Vân Sơ lắc lắc đầu.

Nàng căn bản chẳng cần ra tay xử lý Thính Vũ, bản tính của Thính Vũ khó dời, sớm muộn gì cũng tự mình hại chết mình.

Sau khi xử lý sổ sách xong xuôi, nàng đứng dậy đi tới bức tường ở phía đông, cánh cửa ở đây đã được tu sửa xong, kích cỡ cổng tò vò cũng rất bình thường, hai bên được trang trí bằng những dây leo đã trổ hoa đầy màu sắc, màu xanh lục của lá cây bao trùm khiến cảnh sắc của nơi đó càng thêm ý vị.

Cánh cửa này thông với viện tử của nàng, bước qua khỏi cánh cửa chính là chủ viện của tòa nhà bên cạnh.

Trên thực tế đó không phải là chủ viện, người bình thường sẽ không lấy một viện tử sát mé tường làm chủ viện, là Bình Tây Vương cho người thông viện tử này với thiên viện của nàng rồi dời thư phòng của hắn tới đây, đây là nơi hắn làm việc, không có sự cho phép của hắn, dù là ai cũng không được đi vào, nói cách khác, ngoài những người hầu hạ thân cận thì không có người nào trong vương phủ biết được nơi này có một cánh cửa.

Vân Sơ vừa bước tới cổng tò vò thì đã nghe thấy âm thanh ở cách vách vang vọng: “... Các ngươi cẩn thận một chút, công văn của Vương gia đều đặt ở đây, giống như ở vương phủ vậy, để ở chỗ này...”

Nàng nhìn qua cổng tò vò, thấy đại quản sự Trình tổng quản đang chỉ huy hạ nhân sắp xếp đồ đạc.

Nàng không khỏi cảm thán, Bình Tây Vương thật đúng là một người thuộc phái hành động, vừa nói dọn là dọn, những người tâm phúc ở vương phủ cũng dọn tới đây.

Trong một khoảnh khắc, cảm xúc của nàng có chút phức tạp.

“Vân tiểu thư.”

Đang nghĩ ngợi thì một thân ảnh cao lớn đã xuất hiện trước mặt nàng.

Là Sở Dực.

Hắn đứng ở mặt còn lại của cổng tò vò, dừng bước mở miệng hỏi: “Ta có tiện qua đó không?”

Vân Sơ nép sang một bên: “Mời Vương gia.”

Bình Luận (0)
Comment