Dòng bên Vân gia chỉ tụ tập khoảng hơn một canh giờ là tan đi, nhưng vẫn còn một người ở lại, chính là nữ tử đầu tiên hòa ly của dòng bên Vân gia, Vân Thấm.
Thời buổi này, nữ tử hòa ly đều phải sống rất gian nan, đặc biệt là nữ tử còn có huynh đệ trong nhà, ngày tháng sẽ càng khó khăn hơn.
Vân Thấm đợi đám người đi rồi mới dám bước lên hỏi: “Sơ nhi, muội toàn quyền xử lý cô nhi viện kia sao?”
Vân Sơ gật đầu: “Thấm đường tỷ có chuyện gì sao?”
Vân Thấm có chút xấu hổ sờ sờ tóc: “Ta ở nhà nhàn rỗi quá, thật sự là không có chuyện gì để làm nên mới muốn tìm một công việc gì đó, ở chỗ của muội có thiếu người không?”
Lúc nàng ấy ở nhà chồng, ngày ngày đều phải xử lý việc vặt trong nhà, sau khi hòa ly, nhà mẹ có đại tẩu làm đương gia, một tháng nàng ấy được phát hai lượng bạc, mỗi lần đi lãnh bạc đều phải nhìn sắc mặt đại tẩu.
Thật ra nàng ấy cũng không cần hai lượng bạc này, nhưng nếu không nhận thì đại tẩu sẽ cho rằng nàng ấy đang chê ít.
Làm thế nào cũng sai, vậy cứ tìm một cái cớ để dọn ra ngoài là xong.
“Thấm đường tỷ, cô nhi viện kia thật sự thiếu người, nhưng mà...” Vân Sơ thành tâm nói: “Vì ta làm việc thiện nên tiền công cũng không cao.”
“Ta biết, ta biết.” Vân Thấm vội nói: “Chính vì như vậy nên ta mới dám nói ra yêu cầu này.”
Vân Sơ tươi cười: “Được, ta bảo Trần bá sắp xếp một chút.”
Vân Thấm nhẹ nhàng thở ra: “Vậy ta chờ tin của muội.”
Nàng ấy nói xong thì cũng rời đi.l
Lúc này Vân Sơ mới rảnh rỗi uống một ngụm trà.
Nàng nhìn về phía Lâm thị cùng Liễu Thiên Thiên rồi nói: “Hiện giờ việc kinh doanh của Vân gia do nương và đại tẩu ở lo liệu nhưng phần lớn đều nhờ vào đại tẩu, con đã suy nghĩ kỹ càng, giấc mộng dự báo đại tẩu sinh non, hẳn là có liên quan tới việc kinh doanh này.”
Nữ nhân Vân gia có của hồi môn của mình, gia tộc cũng có sản nghiệp chống đỡ, tất cả đều giao cho đương gia chủ mẫu xử lý.
Lúc Liễu Thiên Thiên gả vào Vân gia, Lâm thị đã giao những sản nghiệp này cho nhi tức lo liệu.
Lâm thị lập tức mở miệng: “Trước mắt Vân gia trên quan trường đã bị ảnh hưởng, chuyện kinh doanh thì vẫn phải tiếp tục, xác thật là dễ khiến người ta đỏ mắt, Thiên Thiên, hiện tại con đang mang thai, vừa lúc có thể giao lại việc kinh doanh, cứ để ta xử lý, ta thật sự muốn xem là ai ăn gan hùm mật gấu dám tính kế cướp chuyện làm ăn của Vân gia!”
“Nương, con thấy hay là thôi đi...” Vân Trạch ho khan: “Từ lâu ngài đã không xử lý chuyện làm ăn, dễ khiến người ta bới ra lỗ hổng.”
Thật ra là do nương hắn quá đơn thuần, đừng để Thiên Thiên không xảy ra việc gì mà nương hắn lại bị hại.
Nếu thật như vậy thì Thiên Thiên sẽ áy náy cả đời.
“Nếu đại tẩu không ngại thì cứ tạm thời giao chuyện kinh doanh của Vân gia cho ta xử lý, có được không?” Vân Sơ nhìn Liễu Thiên Thiên: “Đại tẩu yên tâm, ta chỉ tạm thời tiếp quản, ta...”
“Sơ nhi, muội nói vậy là quá khách sáo rồi.” Liễu Thiên Thiên kéo tay Vân Sơ: “Muội nguyện ý che chở cho ta là chuyện ta không dám nghĩ tới, ta cảm tạ còn không kịp, sao có thể nghi ngờ muội?”
Nếu không phải nàng ấy đang mang thai thì nàng ấy tuyệt đối không để Vân Sơ xông pha như vậy.
Nhưng hài tử trong bụng nàng ấy ngày nào cũng nhích tới nhích lui, nàng ấy thật sự sợ cảnh tượng trong mộng của Sơ nhi sẽ ứng nghiệm.
“Người một nhà không cần nhiều lời.” Lâm thị rất vui khi thấy chị em dâu hòa thuận như vậy: “Vân Trạch, con cũng phải chú ý chuyện kinh doanh một chút, đừng có cái gì cũng ném lên đầu muội muội.”
Vân Trạch lập tức nói: “Nương yên tâm, con biết rồi.”
Lâm thị kéo Vân Sơ ở lại dùng cơm.
Lúc này, bà tử bên ngoài đi vào thông báo: “Phu nhân, có thiếp mời từ trong cung gửi tới.”
Thiếp mời được trình lên, là tiệc thưởng cúc Hoàng Hậu tổ chức thường niên, sẽ diễn ra vào ngày mai, năm nào Vân gia cũng sẽ nhận được thiếp mời yến hội.