Lúc Vân Sơ còn nhỏ đã từng tới đình Bách Hoa.
Nhưng chuyện đời trước đã qua nhiều năm như vậy, nàng đã sớm quên đường tới đình Bách Hoa.
Nàng đi theo tiểu thái giám, càng đi càng thấy không thích hợp.
“Vân tiểu thư, vòng qua nơi này là được, chư vị nương nương hẳn đã tới rồi.” Tiểu thái giám đưa nàng tới trước một cung điện.
Vân Sơ quan sát, thấy đây là một tòa chính điện, ngoài cửa ngập tràn hoa cúc lay động trong gió thu.
Trong ấn tượng của nàng, đình Bách Hoa không phải như thế này.
Nàng dừng chân, mắt sáng như đuốc nhìn tiểu thái giám: “Ngươi thật là người của Hoàng Hậu nương nương?”
Sắc mặt tiểu thái giám bỗng nhiên biến đổi.
Gã đột nhiên đẩy Vân Sơ, Vân Sơ lảo đảo đụng phải ngạch cửa, ngã vào cung điện.
Thính Tuyết nhanh chóng chạy tới đỡ nàng dậy.
Đoản kiếm trong tay nàng lập tức ra khỏi vỏ, nàng ấn cái nút màu đỏ kia, “vèo”, một chiếc ám khí bay về phía tên thái giám kia.
Thái giám dùng tay chắn lại, ám khí trực tiếp xuyên qua bàn tay gã.
Gã căn bản không quan tâm tới vết thương của mình, bước lên đóng cửa cung điện, còn dùng một chiếc khóa to khóa lại.
“Tiểu thư có bị thương khôn?” Thính Tuyết vội vàng kiểm tra cho Vân Sơ.
Vân Sơ lắc đầu, vô cùng tiếc nuối nói: “Thật là tiếc mũi ám khí kia.”
Tổng cộng chỉ có ba cái, thật là đáng tiếc.
Thính Tuyết nhìn quanh bốn phía: “Cung điện này thoạt nhìn không có ai ở, nô tỳ đi xem có mấy thứ đồ linh tinh như ghế dựa không.”
Vân Sơ ra hiệu bảo không cần.
Tiểu thái giám kia nhốt nàng vào một cung điện không người rồi rời đi, tất nhiên là có chỗ dựa.
Hẳn là bên trong cung điện này đang cất giấu thứ gì đó.
Nàng nắm chặt đoản kiếm trong tay, ngẩng đầu nhìn đại điện nguy nga, nương theo ánh mặt trời chiếu vào trong nhưng cũng chỉ thấy một màu đen nhánh.
Bóng đêm như một chiếc động sâu không thấy đáy, khiến người ta vô cùng sợ hãi.
Vân Sơ từng chết một lần, đương nhiên không sợ những chuyện này nữa.
Nhưng nàng cũng không ngu đến mức mò vào sâu hơn.
Nàng cẩn thận vòng qua cửa chính, chậm rãi đi ra sân sau, bên đó đều là đại thụ cao to, có lẽ có thể dựa vào đại thụ này trốn thoát rồi tính tiếp.
Ở phía sau cũng ngập tràn hoa cúc đang nở rộ, vô cùng chói mắt.
“Tiểu thư, hình như có tiếng động...”
Vân Sơ cũng nghe thấy, ý bảo Thính Tuyết im lặng.
Nàng bảo Thính Tuyết đứng tại chỗ, thân thể chậm rãi chuyển động dọc theo bờ tường, thanh âm càng ngày càng rõ ràng, nàng nghe được tiếng nước chảy.
Vòng qua bức tường, nàng nhìn thấy một nam tử đang ngồi trong đình uống rượu một mình, cứ rót hết ly này tới ly khác.
Nàng ngửi được mùi rượu nồng nặc.
Nàng hơi hơi nhíu mày.
Tiểu thái giám kia đưa nàng tới đây là để nàng phát sinh chuyện gì đó với nam tử say rượu này rồi để cho người khác bắt gặp, huỷ hoại trong sạch của nàng sao?
“Ha ha ha ha!”
Nam tử đột nhiên đứng lên đi về phía Vân Sơ.
Vân Sơ lập tức nín thở, ngón tay đặt lên cái nút màu đỏ, bước vào trạng thái phòng bị.
Lại thấy nam tử kia dừng lại trước bức tường, đổ rượu lên những khóm cúc mọc san sát ngay bờ tường.
“Làm sao, làm sao... ta phải làm sao!”
Nam tử nâng tay ném ly rượu vào tường.
Cái ly vỡ vụn, mảnh sứ vẩy ra, thiếu chút nữa đã văng vào mặt Vân Sơ.
Nàng không lộ ra bất kỳ biểu cảm nào, tiếp tục quan sát nam tử kia.
Nam tử một thân hoa phục, đầu đội dương chi ngọc quan, bên hông còn có một ngọc bội, nàng nhận ra ngọc bội này, chỉ có người của hoàng thất mới được dùng.
Nàng cũng biết mặt mấy vị hoàng tử, một số Vương gia đồng lứa với Hoàng Thượng đều không ở trong cung, người này, là ai?