Bỗng nhiên!
Máu nóng văng lên mặt.
Cùng lúc đó, khối đá kia rơi xuống đất, ma ma kia ngã quỵ, đôi mắt mở to, mất đi hơi thở.
Vân Sơ còn chưa kịp nhìn rõ chuyện gì đang xảy ra thì đã thấy mấy tên thái giám kia lần lượt gục ngã, trên cổ là một vết cứa rỉ máu, một chiêu trí mạng.
Nàng quay đầu nhìn thì thấy Sở Dực đang chạy như bay tới chỗ nàng.
“Vân Sơ, nàng bị thương ở đâu?”
Ngữ khí của Sở Dực có chút run rẩy.
Hắn nhìn thấy mặt nàng toàn là máu, trong tình thế cấp bách đã quên hết lễ nghĩa, gọi thẳng khuê danh của nàng.
Vân Sơ lau vết máu của kẻ khác vương đầy trên mặt mình, lắc đầu nói: “Ta không bị thương.”
“Bình, Bình Tây Vương!” Ma ma dẫn đầu đứng bên cạnh khiếp sợ nói: “Đây là cấm địa trong cung, sao Vương gia có thể tự tiện xông vào, lão nô phải bẩm báo Hoàng Thượng!”
Môi Sở Dực gợi lên ý cười lạnh lẽo: “Giết ngươi rồi thì làm gì còn ai biết bổn vương đã tới đây?”
Ma ma kia thấy rõ sát khí trong mắt hắn, nháy mắt trở nên hèn mọn: “Lão nô chính là người bên cạnh Thái Hậu nương nương, trước khi Vương gia động thủ phải cân nhắc... A a a!!”
Lời còn chưa nói xong thì bà ta đã phát ra tiếng kêu thảm thiết, toàn thân ngã nhào xuống đất lăn lộn không ngừng.
Bà ta không chết nhưng hai cánh tay đã bị Sở Dực chém đứt.
Máu chảy thành sông.
Đôi mắt của Vân Sơ được một bàn tay ấm nóng chai sạn che lại.
Nàng nghe Sở Dực mở miệng nói: “Bổn vương giữ cái mạng này lại cho ngươi, lăn về nói với Thái Hậu, chuyện này còn chưa xong đâu.”
Lão ma ma tru lên từng âm thanh đau đớn, áp đảo cả một mảng hoa cúc.
Sở Dực buông đôi tay che mắt Vân Sơ ra, khàn giọng nói: “Xin lỗi, nếu ta phát hiện sớm một chút thì nàng đã không gặp những chuyện này.”
Vân Sơ có chút tò mò hỏi: “Sao Vương gia có thể tới nhanh như vậy?”
Tuy rằng lúc nãy đã xảy ra rất nhiều chuyện nhưng thật ra chỉ mới qua một khắc, tiệc thưởng cúc còn chưa chính thức bắt đầu, nói cách khác, tạm thời sẽ không có người nào phát hiện nàng đã biến mất.
Nam nhân này có thể tới nhanh như vậy, thật là nằm ngoài dự đoán của nàng.
Hắn vì nàng mà chém chết bảy tám tâm phúc của Thái Hậu, chặt tay ma ma mà Thái Hậu tín nhiệm nhất, đây cũng là chuyện nàng không ngờ tới.
“Nếu Đại Lý Tự Khanh nếu muốn tìm ta thì tuyệt đối sẽ không hỏi chuyện thái giám trong cung.” Sở Dực mở miệng: “Hơn nữa ta còn đeo ác danh trên người, đa số người trong cung thấy ta còn trốn đi không kịp, căn bản không thể chủ động đáp lời, mà thái giám dẫn đường kia lại nói quá nhiều rồi.”
Hắn thật là ngu xuẩn, sau khi tách khỏi Vân Sơ, hắn mới phát hiện manh mối.
Vân Sơ bừng tỉnh đại ngộ.
Xem ra tâm tư của nàng còn chưa đủ tinh tế, lúc xảy ra chuyện tới nơi mới phát hiện có điểm bất thường, suýt nữa thì mất luôn mạng nhỏ.
Sở Dực đau lòng nàng phải trải qua chuyện như vậy, dịu dàng nói: “Ta đưa nàng.”
“Không cần.” Vân Sơ lắc đầu: “Ta phải đúng hẹn tham gia tiệc ngắm hoa của Hoàng Hậu nương nương, hoàn hảo vô khuyết xuất hiện ở đó mới là lời đáp trả tốt nhất dành cho Thái Hậu, chỉ là không biết có thể phiền Vương gia tìm giúp ta một bộ xiêm y.”
Sở Dực hiểu suy nghĩ của nàng.
Nếu mới bị Thái Hậu dọa một cái đã trốn đi thì chẳng phải đã đánh mất sự kiêu ngạo của Vân gia sao.
Nàng muốn nói với Thái Hậu, Vân gia quân ngang tàng kiêu ngạo, nữ nhi Vân gia cũng là như thế.