Sở Dực đang muốn ra khỏi cung thì lại bị lão ma ma bên cạnh Ân tần ngăn cản.
“Vương gia, nương nương mời ngài tới đó một chuyến.”
Sở Dực liếc mắt nhìn sang.
Lão ma ma vội vàng cúi đầu.
Ánh mắt Vương gia trước nay đều luôn lạnh như băng, trong xương cốt tỏa ra hơi thở lạnh lẽo của Tây Cương, hòa cùng với gió thu se se lạnh khiến người ta không nhịn được lui về sau một bước.
Lúc bà ấy cho rằng Sở Dực sẽ cự tuyệt thì nam nhân này đột nhiên cất bước đi tới Trường Thu Cung.
Lúc này đã là cuối giờ Tuất, nhiều đại điện của hoàng cung đã thổi đèn, hành lang dài yên tĩnh vang lên tiếng bước chân lộc cộc, rất nhanh đã tới cung điện của Ân tần.
Sở Dực vừa bước tới cửa thì một cái ly đã bay về phía hắn.
Hắn cũng chẳng thèm né tránh, bởi vì hắn biết mẫu phi sẽ không bao giờ làm tổn thương hắn.
Chiếc ly vỡ vụn ở chỗ cách hắn ba bước chân.
“Con nhìn con mà xem, mới mấy ngày đã gây ra bao nhiêu đại họa.!” Ân tần xốc rèm châu đi ra: “Đầu tiên là kháng chỉ cự hôn, tiếp theo là tự tiện tiếp quản Vân gia quân, bây giờ lại dám giết tâm phúc của Thái Hậu, Tần ma ma mà người có uy thế trong cung, con lại dám chặt tay Tần ma ma, con, con thật đúng là muốn tạo phản mà!”
“Nếu con muốn tạo phản thì làm sao có thể an toàn rời khỏi Ngự Thư Phòng?” Sở Dực rót một ly trà đưa cho Ân tần: “Mẫu phi đừng nóng, một chút việc nhỏ này không đáng để tức giận.”
Ân tần nào có tâm tình uống trà, nhíu mày nói: “Chuyện của Thái Hậu cho qua như vậy à?”
“Việc này phụ hoàng đã có tính toán, mẫu phi không cần nhọc lòng.” Sở Dực mở miệng: “Trong khoảng thời gian này, ngoài việc thỉnh an thì đừng tới An Khang Cung.”
Ân tần cũng là người ở thâm cung lâu ngày, đương nhiên cũng ngửi được mùi vị bất thường, lập tức gật đầu.
Sở Dực nói xong thì cất bước muốn rời đi.
“Từ từ!”
Âm thanh của Ân tần từ phía sau vọng tới.
Sở Dực quay đầu lại: “Mẫu phi còn có chuyện gì?”
Ân tần dù sốt ruột nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế, nhàn nhã uống một ngụm trà: “Ta đã cho người điều tra nữ tử trong phủ của con.”
“Mẫu phi, ngài...” Sở Dực ra vẻ khó tin: “Mẫu phi lại điều tra con?”
Ân tần cười cười.
Tuy nhi tử này của bà ấy lắm mưu nhiều kế nhưng chỉ cần người làm mẫu thân như bà ấy muốn tra thì chắc chắn sẽ tra ra.
Trên đời này làm gì có nhi tử nào có thể thoát khỏi lòng bàn tay của mẫu thân.
“Dực nhi, con đường đường là tam hoàng tử, là Bình Tây Vương do Hoàng Thượng thân phong, người có thân phận như con không nên dính dáng tới một nông nữ.” Ân tần mở miệng nói mấy lời sâu sắc: “Huống chi ta còn tra được năm sáu năm trước nông nữ này từng là hạ nhân ở phủ Tuyên Võ hầu, thân phận nàng ta như vậy, đến xách giày cho con còn không xứng.”
Sắc mặt Sở Dực lãnh lẽo: “Nếu mẫu phi đã biết thì con cũng không giấu nữa, dù thân phận của nàng có thấp kém thế nào thì con cũng phải cưới nàng về làm Vương phi.”
“Con nói cái gì, con điên rồi sao?” Ân tần đập mạnh chung trà xuống bàn: “Ta chọn Đàm tiểu thư, Phương tiểu thư cho con, có người nào là không hơn nông nữ kia, con...”
Sở Dực ngắt lời bà ấy: “Kinh thành này có ngàn vạn quý nữ nhưng con cũng chỉ yêu thích nàng ấy, con sẽ thỉnh phụ hoàng hạ chỉ tứ hôn.”
“Con dám?!” Ân tần tức đến mức đau đầu đau tim: “Phụ hoàng con tuyệt đối sẽ không đồng ý tứ hôn, con đừng vọng tưởng!”
“Phụ hoàng không đồng ý cũng không sao, con từ từ khuyên là được.” Sở Dực mím môi: “Mẫu phi tâm tình không tốt, con không để Du ca nhi cùng Trường Sinh quấy rầy mẫu phi nghỉ ngơi nữa.”
Hắn bảo ma ma đưa hai đứa nhỏ tới.