Vân Sơ từng bước tới gần, nàng hơi hơi cúi đầu, ghé vào tai Trâu phu nhân: “Trâu phu nhân, hằng đêm ngươi chìm vào giấc ngủ, nữ nhi bị ngươi bóp chết có về tìm ngươi không?”
Gương mặt Trâu phu nhân bỗng nhiên cắt không còn một giọt máu.
Môi nàng ta run rẩy: “Ngươi, ngươi nói bậy gì đó?”
“Trâu phu nhân, giả vờ trước mặt ta làm gì?” Vân Sơ cười cười: “Đích trưởng tử Trâu gia đích hẳn phải là tứ tiểu thư Trâu gia, có đúng không?”
Đời trước, khoảng bảy tám năm sau chuyện này mới bị phơi bày, đã dấy lên một hồi phong ba ở kinh thành.
Đích trưởng tử Trâu gia lại không phải là huyết mạch của Trâu gia, năm đó Trâu phu nhân tự tay bóp chết nữ nhi thứ tư của mình rồi ôm nhi tử của một nông phụ tới thay thế.
Nàng mất đi một đôi nhi nữ mà có người lại có thể bóp chết huyết mạch của mình, lúc ấy nàng đã thổn thức thật lâu.
“Ngươi, ngươi, ngươi...”
Trâu phu nhân chỉ vào Vân Sơ, cổ họng như bị ai bóp nghẹt, một chữ cũng nói không nên lời.
Vân Sơ dù sốt ruột nhưng vẫn ung dung ngồi xuống: “Bí mật lớn như vậy, sao ta có thể dễ dàng nói ra ngoài chứ, Trâu phu nhân, ngươi biết bản thân phải làm gì không.”
Trâu phu nhân nghiến răng nghiến lợi: “Vân Sơ, ngươi thật sự vì một đứa con vợ lẽ mà đối đầu với Trâu gia sao?”
“Ngươi sai rồi.” Vân Sơ bưng chung trà Thu Đồng đưa tới, uống một hớp rồi nói: “Nếu ta nói cho Trâu đại nhân chuyện này, Trâu gia sẽ cảm tạ ta.”
Mấy phu nhân bên cạnh không biết hai người bọn họ đang nói gì, một đám đều lộ ra vẻ nghi hoặc.
Có mấy người còn chuẩn bị bước lên nghe ngóng.
Trâu phu nhân khẩn trương hít sâu một hơi: “Vân tiểu thư, lúc nãy là ta sai, ta không nên bảo nha hoàn dụ dỗ hài tử tới đây, càng không nên bảo nha hoàn khóa cửa nhốt hài tử, cũng không nên cho người thả chuộc vào đó...”
Sắc mặt Vân Sơ trầm xuống.
Nàng còn tưởng rằng trong căn phòng đó vốn đã có chuột, không ngờ là có người cố ý thả vào.
Ngẫm lại cũng không lạ, một người có thể bóp chết cả nữ nhi thân sinh của mình, sao có thể thương xót hài tử nhà người khác...
“Chuyện này là ta sai.” Trâu phu nhân cúi đầu: “Chúng ta biết nhau từ nhỏ, ta chỉ đùa một chút thôi, chỉ là sơ suất, Vân tiểu thư, xin lỗi, bỏ qua chuyện này đi.”
“Trâu phu nhân xin lỗi thật không có thành ý.” Vân Sơ lắc đầu: “Hẳn là phải để Trâu phu nhân cảm nhận tư vị bị nhốt chung một phòng với chuột...”
Trâu phu nhân sợ tới mức đỉnh đầu tê rần.
Chuột là một thứ quá ghê tởm, nàng ta không dám nghĩ tới cảnh tượng đó.
Nàng ta nghiến răng, nhẫn tâm tát một cái lên mặt mình: “Như vậy được chưa, đã nguôi giận chưa?”
Đám phu nhân sau lưng nàng ta sợ tới ngay người.
Gia thế của bọn họ và Trâu phu nhân cũng không khác biệt lắm, bình thường cũng chỉ tụ tập loanh quanh với nhau, quá rõ Trâu phu nhân là người như thế nào.
Người đến chết còn sĩ diện như nàng ta mà lại tự bạt tai mình trước Vân Sơ?
Vân Sơ đã nói gì mà lại khiến Trâu phu nhân trở nên hèn mọn như vậy?
Mặt của đám phu nhân này lại trở nên mờ mịt mông lung.
Trâu phu nhân thấy Vân Sơ không nói gì, chỉ có thể tàn nhẫn tát thêm mấy cái.
Gương mặt không chút phấn son đã bị tát đỏ ửng.
“Trâu phu nhân tự tát mình làm gì?” Chờ nàng ta dừng lại, Vân Sơ mới lên tiếng: “Thành ý như vậy ta không cần, cũng không nhận nổi.”
Trâu phu nhân khựng lại.
Đợi nàng ta tát nhiều cái như vậy rồi tiện nhân này mới nói không, cố ý chỉnh nàng ta đúng không?
Nhưng nàng ta lại không dám nói nửa lời, bí mật lớn nhất của nàng ta đã nằm trong tay Vân Sơ rồi...
“Rốt cuộc ngươi muốn thế nào?”
Trâu phu nhân nghiến răng nghiến lợi nói một câu.
Vân Sơ cười cười: “Người trưởng thành chỉ nói lợi ích.”
“Ngươi!” Trâu phu nhân giận dữ muốn đứng lên nhưng vẫn phải cố gắng nhẫn nhịn, gỡ chiếc trâm trên đầu, vòng tay và cả nhẫn ban chỉ: “Mấy thứ này xem như là an ủi Tạ thiếu gia.”
Vân Sơ cong môi, đứng lên cất bước đi ra ngoài.