Ân tần thở dài: “Tuy con làm chuyện hoang đường, vì một nữ nhân mà từ bỏ phong hào và đất phong nhưng phụ hoàng con vẫn đau lòng con, thật sự không nỡ bỏ nhi tử này. Ta và phụ hoàng con đã thương lượng, đồng ý cho con nạp người trong lòng làm trắc phi, một nữ tử nông gia không rõ lai lịch có thể trở thành kim chi ngọc điệp của hoàng gia là đã phá quy củ của tổ tông, Dực nhi, con đừng tùy hứng nữa.”
Sở Dực nhắm mắt: “Mẫu phi về đi.”
“Ngươi, ngươi thật là dầu muối không ăn!” Ân tần lại tức giận: “Cho ngươi bậc thang mà ngươi không chịu xuống, vậy thôi, ngươi cứ ở lại cái viện tử rách nát này cả đời đi!”
Bà ấy hung hăng nói mấy câu rồi phất tay áo rời đi.
Lúc đi bà ấy còn cố ý đưa người đi lục soát vài viện tử, căn bản là không thấy bóng dáng người trong lòng gì đó.
Bà ấy không khỏi chán nản, nhi tử này bảo hộ nữ tử nông gia kia thật tốt.
Vân Sơ trở lại viện tử, đang bận rộn xem sổ sách của Vân gia.
Gia nghiệp Vân gia đã tích lũy nhiều năm, nói là sản nghiệp lớn cũng không quá, tuy rằng doanh thu nhiều nhưng cũng không chịu nổi nhân khẩu dòng bên Vân gia ngày một tăng lên, số bạc để duy trì sinh hoạt cơ bản hằng tháng cũng không nhỏ, vì thế mà số bạc còn lại trong công trướng cũng không tính là nhiều.
Ví như tộc học của Vân gia, dạy hài tử đọc sách viết chữ, còn có võ đường, cũng có học đường cho nữ tử học nữ hồng, bạc mời phu tử, giấy bút mực, kim chỉ, vũ khí, một năm cộng lại cũng phải hơn mười ngàn lượng.
Còn có những khoản chi lớn khác, nuôi dưỡng tộc lão trong nhà, hương khói thờ phụng mỗi năm, tộc nhân tụ hội mỗi tháng... chỗ nào cũng bạc là bạc.
Trong tộc còn có người góa bụa cô đơn, bọn họ cũng phải chi bạc.
Bạc này đều là sản nghiệp Vân gia tích lũy mấy năm nay, lúc trước là nương nàng xử lý, sau đó giao lại cho đại tẩu, bây giờ lại tới tay nàng.
Vân Sơ xem qua sổ sách một lần, việc kinh doanh không quá tốt nhưng cũng không tính là kém, cứ tiếp tục như vậy thì vẫn có thể duy trì cuộc sống hằng ngày của một đại gia tộc.
“Tiểu thư, tứ phu nhân tới.” Thính Tuyết bước vào nhỏ giọng bẩm báo.
Vân Sơ buông sổ sách: “Cho tứ thẩm vào.”
Vân tứ thẩm tươi cười đi vào phòng khách, cặp mắt quét lên đống sổ sách: “Ái chà, Sơ nhi đang xem sổ sách sao, nhiều sổ sách như vậy, chắc là mệt lắm nhỉ?”
Vân Sơ cho người dâng trà, cười nói: “Không mệt.”
“Chắc chắn là mệt.” Vân tứ thẩm ra vẻ đau lòng: “Tạ gia là hàn môn, chuyện trong chuyện ngoài cộng lại cũng không bằng một phần mười Vân gia, việc vặt Tạ gia đơn giản, xử lý quen là được, còn chuyện của Vân gia, một mình ngươi chắc là không xử lý nổi, nương ngươi bận rộn, tẩu tử ngươi mang thai, chắc ngươi cũng ngại đi hỏi, cho nên tứ thẩm mới cố ý tới đây, xem có giúp được gì hay không.”
Vân Sơ nói: “Tứ thẩm cũng có việc của mình, có phải là làm phiền ngài rồi không?”
“Không phiền toái, sao lại phiền được chứ.” Vân tứ thẩm thở dài: “Hiện giờ Vân gia xảy ra chuyện, rất nhiều người cố ý dẫm một chân lên đầu Vân gia, chuyện kinh doanh của Vân gia chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng, cô nương trẻ tuổi như ngươi da mặt mỏng, có một số việc xử lý không tốt, phụ nhân lớn tuổi như ta này, đám người đó không dám chọc vào.”
“Tứ thẩm nói phải.” Vân Sơ nhìn Thính Tuyết nói: “Ngươi đến chỗ những người trong tộc nói một tiếng, phàm là phụ nhân trạc tuổi tứ thẩm, nếu nhàn rỗi không có gì làm thì có thể tới chỗ ta giúp đỡ một chút.”
Thính Tuyết lĩnh mệnh rời đi.
Vân tứ thẩm tức đến tái mặt.
Bà ta đã cố ý chọn lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng với tình huống hiện tại để chạy tới đây tìm Vân Sơ, hòng chiếm lấy tiên cơ.
Nếu gọi đám người đó tới đây, bà ta còn chiếm được chỗ tốt gì nữa chứ?