Sở Dực lập tức ngoan ngoãn nằm xuống giường.
Hắn nhìn Vân Sơ chậm rãi cúi người, ngón tay trắng nõn cởi xiêm y của hắn.
Cơ bắp toàn thân hắn lập tức căng chặt, một loại cảm giác khó nói thành lời lan khắp người.
Tay chân hắn cứ như bị điện giật, không dám cử động một chút nào.
Vân Sơ cởi xiêm y của hắn, tháo băng gạc cũ trên ngực hắn, nàng lập tức nhìn thấy miệng vết thương dữ tợn kia.
Tuy đã đóng vảy không còn chảy máu nữa nhưng vẫn rất ghê người.
Nàng rắc thuốc bột lên miệng vết thương, có lẽ là bị kích thích nên những đường cong cơ bắp trên ngực nam nhân bắt đầu căng chặt, mắt thường vẫn có thể nhìn ra...
“Vương gia!”
Âm thanh của Trình Tự đột nhiên vọng vào.
Vân Sơ giật cả mình, nàng nhanh chóng cầm lấy băng gạc băng kín miệng vết thương.
Nàng cũng không biết tại sao mình lại có cảm giác chột dạ như làm chuyện xấu bị người ta bắt gặp.
“Đã hai ngày rồi mà Vương gia còn cần người giúp đổi thuốc sao, thân thể Vương gia không được như xưa rồi.”
Trình Tự vừa nói xong thì gương mặt của Sở Dực lập tức biến đen.
Vân Sơ sẽ không cảm thấy thân thể của hắn quá kém cỏi, thường xuyên bị thương chứ?
Trình Tự tiếp tục nói: “Nếu thân thể Vương gia đã suy yếu như thế, vậy cứ giao Dương Hà Đông cho Đại Lý Tự thẩm vấn được không?”
Sở Dực ngồi dậy: “Thẩm vấn phạm nhân cũng chẳng phải việc nặng nhọc, chuẩn bị xe.”
Hắn mang giày, đứng lên, bước hai bước đi ra sân.
Trình tổng quản sợ tới mức vội vàng đỡ lấy hắn: “Vương gia của ta ơi, không thể giày xéo bản thân...”
Sở Dực tiếp tục đi, bước chân vô cùng ổn định, không thể nào nhìn ra là hắn bị thương chưa lành.
Vân Sơ: “...”
Cũng đâu cần cậy mạnh như vậy.
Trở lại viện của mình, Vân Sơ tiếp tục bận rộn công viện.
Cô nhi viện đã xây xong, đường tỷ Vân Thấm của dòng bên tự tay lo liệu mọi chuyện, ngày mai sẽ bắt đầu đón cô nhi vào ở.
Có đường tỷ quản lý, Vân Sơ cũng yên tâm, ngày mai sẽ đến đó một chuyến.
Đang xem sổ sách thì Thính Phong bước vào nói: “Tiểu thư, Cam Lai vừa truyền lời tới.”
Cam Lai chính là gã hầu Vân Sơ đặt bên cạnh Tạ Thế Duy, là một hài tử thông minh, biết ai mới là chủ tử chân chính của mình.
“Cam Lai nói đại thiếu gia ngày ngày lo chuyện buôn bán, đi sớm về trễ, còn Thính Vũ ngày nào cũng chạng vạng ra cửa, đêm khuya mới trở về.” Thính Phong thấp giọng nói: “Có một đêm nọ, Cam Lai thấy Thính Vũ vừa hồi phủ sau đã tìm tới viện của đại thiếu gia, cho đại thiếu gia hai tờ ngân phiếu một trăm lượng. Cam Lai theo dõi mấy ngày mới biết ngày nào Thính Vũ thế cũng tới một tiểu viện tử, hình như là sản nghiệp của Hồ gia. Thính Vũ mỗi ngày đến một chuyến là có thể có trăm lượng bạc, rốt cuộc nàng ta đến đó làm gì?”
Vân Sơ không nhịn được cười.
Nàng không biết Hồ gia là ai nhưng có thể đoán được Thính Vũ tới đó làm gì.
Lúc trước Thính Vũ bò lên giường của Tạ Cảnh Ngọc, sau đó lại quỳ gối khóc rống trước mặt nàng, nói là khó kìm lòng với Tạ Cảnh Ngọc...
Một người yêu Tạ Cảnh Ngọc như vậy, lúc này Tạ Cảnh Ngọc mới chết được bao lâu, nàng ta lại có thể bò lên giường của người khác sao.
Trong này chắc chắn có dấu răng của Tạ Thế An.
E là từng người từng người Tạ gia đều sẽ bị Tạ Thế An lợi dụng ép khô, đến chết mới thôi...
Nàng mở miệng dò hỏi: “Tạ Thế Duy dạo này đang làm gì?”
“Nhị thiếu gia đang học gảy bàn tính, nhưng lại học không xong, đại thiếu gia giận dữ bảo nó đừng học nữa, huynh đệ hai người lại náo loạn một trận.” Thính Phong thuật lại tin tức Cam Lai truyền tới.
Vân Sơ hiểu rất rõ.
Tạ Thế Duy vẫn như đời trước mà thôi, bùn nhão không thể trát tường, chỉ biết cậy mạnh đánh nhau, đánh nhau là ưu điểm ở quân doanh nhưng nếu ở một gia đình bình thường thì lại trở thành nguồn cơn gây họa.
Có Tạ Thế Duy kéo chân sau, Tạ Thế An cẩn thận tính toán như vậy sẽ đi được bao xa chứ?