Bọn nhỏ ăn no rồi lại chạy ra sân đùa giỡn.
Có mấy tiểu cô nương bốn năm tuổi đánh bạo mò sang nói chuyện với Sở Trường Sinh, tiểu cô nương mím môi có chút sợ hãi, Thính Tuyết bên cạnh thúc đẩy cho đám hài tử cùng chơi chung.
Nàng đứng trong cơn gió đầu đông suy nghĩ miên man.
Lúc tu sửa cô nhi viện này, nàng cảm thấy bản thân đang hành thiện tích đức, là một việc thiện lớn, đối với nàng mà nói đây chỉ là bố thí cho kẻ nghèo khổ.
Nàng trước sau vẫn đặt vị trí của mình lên cao.
Đúng vậy, nàng sinh ra đã là đại tiểu thư Vân gia đại, Trường Sinh vừa sinh ra đã ngậm thìa vàng, là quận chúa của hoàng gia, cả đời bọn họ khó mà cảm giác được sự đau khổ giãy dụa cầu sinh của dân chúng ở tầng đáy xã hội.
Thật ra nàng có thể làm nhiều hơn bây giờ.
Vân Sơ nhìn Vân Thấm nói: “Đường tỷ, xây một học đường ở chỗ bãi đất trống đi, học văn học võ, cả học đường cho nữ hài học nữ hồng nữa, học đường học trù nghệ linh tinh.”
Vân Thấm gật đầu: “Sợ là phải tốn không ít bạc.”
“Trong sách có nói cho con cá không bằng dạy người ta câu cá, cung cấp cho bọn nó nơi ăn chốn ở còn không bằng giúp bọn nó học được tay nghề.” Vân Sơ cười mở miệng: “Chờ bọn nó trưởng thành, có thể tự mình đứng vững thì mới xem như đã giúp đỡ được bọn nó.”
“Được, ta sẽ mau chóng sắp xếp.” Vân Thấm dừng một chút rồi nói: “Ta vừa mới nhìn sơ qua, rất nhiều hài tử bị bệnh, không phải là chỗ này đau thì là chỗ kia ngứa, ta nghĩ sẽ mời một đại phu về khám định kỳ hằng năm cho bọn nhỏ, ngươi cảm thấy như thế nào?”
Vân Sơ vô cùng tán đồng: “Vừa lúc có thể nhờ đại phu mở một học đường, dạy bọn nhỏ đọc y thư, nhận biết thảo dược.”
Hai người đang nói chuyện thì một người làm trong cô nhi viện chạy tới báo: “Tiểu thư, ngoài kia có rất nhiều hài tử, đều là nghe nói tới cô nhi viện nên mới đến cậy nhờ.”
Vân Sơ cùng Vân Thấm ngừng câu chuyện, bước ra cổng cô nhi viện, vừa vòng qua một khúc cua thì đã thấy có ít nhất ba mươi hài tử đang đứng trên đường lên.
Ngoài hài tử thì còn có bốn năm phụ nhân gầy như que củi, phụ nhân đang ôm một đứa trẻ chừng ba bốn tháng ở trong lòng, hài tử đói đến mức oe oe khóc to.
Mấy phụ nhân đã nhìn thấy Vân Sơ, nàng trang điểm theo kiểu quý nhân, chắc chắn là chủ của nơi này.
Nhóm phụ nhân quỳ gối trước mặt Vân Sơ cùng Vân Thấm, đám nhỏ cũng lao nhao quỳ theo.
“Hài tử hai ngày nay không được uống sữa rồi, thật sự là không chịu nổi nữa, cầu xin hai vị phu nhân thu lưu hài tử, cứu hài tử một mạng...”
Vân Sơ vội vàng đỡ người đứng dậy: “Không cần quỳ, đứng lên đi, theo ta vào trong, cô nhi viện có nhũ mẫu, cho hài tử bú no trước đã.”
Phụ nhân kia chần chờ nói: “Nơi này là chỉ nhận tiểu hài tử phải không, có phải bọn ta phải tách khỏi hài tử không?”
Vân Sơ ôn nhu nói: “Cô nhi viện quả thật chỉ nhận hài tử, nhưng trước mắt còn thiếu nhân thủ, vẫn đang tuyển người, nếu các ngươi có kiên nhẫn với hàn tử, nguyện ý thật lòng đối đãi chăm sóc những hài tử ở đây thì có thể tới cô nhi viện làm thuê.”
Mấy phụ nhân cảm động đến rơi nước mắt: “Cảm tạ, cảm tạ...”
Vân Thấm đưa đoàn người vào trong.
Vân Sơ từ xa đã nhìn thấy Trường Sinh đang hái hoa cùng với ba bốn nữ hài.
Hoa dại nở trong gió đông lạnh lẽo có sức sống rất mạnh mẽ, mấy nữ hài hái hoa kết thành một bó to, đưa đến trước mặt Vân Sơ.
“Cảm tạ các ngươi, ta rất thích.”
Vân Sơ sờ đầu từng nữ hài.
Trường Sinh vốn đang thả lỏng đột nhiên rụt vai chui vào lòng Vân Sơ.
Mấy nữ hài khác cũng cảnh giác nhìn ra đường.
Thì ra là có một chiếc xe ngựa đang chạy đến, thùng xe trông có vẻ lớn hơn xe ngựa bình thường nhiều, có vẻ là xe ngựa của quý tộc
“Trường Sinh, đừng sợ, xe ngựa mà mình.” Vân Sơ một tay bế nữ nhi, một tay nắm lấy đám nữ hài: “Đi, chúng ta đi vào.”