Đông Cung vừa đón chào đích trưởng tử thì lại đến ngày nghênh thú nữ nhi Phương gia làm trắc phi.
Thái Tử cưới trắc phi hoàn toàn không giống nam tử bình thường nạp thiếp, trắc phi sẽ trở thành ngọc điệp của hoàng gia, lễ chế quy củ còn phức tạp rườm rà hơn người bình thường cưới chính thê.
Tuy mọi thứ không long trọng náo nhiệt như nghênh thú chính phi nhưng những gì nên có đều sẽ có.
Vân Sơ không ngờ bản thân lại nhận được thiệp cưới từ Đông Cung gửi tới.
Nàng bây giờ là một phụ nhân đã hòa ly, theo lý thuyết thì những tiệc hỉ thế này sẽ không mời nàng.
Vân Sơ âm thầm suy nghĩ, Thái Tử là người tâm tư thiển cận, lần này rất có thể là do Hoàng Hậu mượn cớ mời nàng tiến cung, mục đích của bà ta là gì?
Trước khi bước lên xe ngựa vào cung, nàng cứ nghĩ tới nghĩ lui mà vẫn không nghĩ ra đáp án.
Xe ngựa mau chóng dừng trước cửa hoàng cung, có tiểu thái giám và cung nữ chào đón, đưa bọn họ đến Đông Cung.
Dọc theo đường đi đều là người đến Đông Cung chúc mừng, có mấy người quen biết Vân Sơ thì sẽ nói với nàng mấy câu nhưng đa số đều cách nàng khá xa, dù sao thì Vân gia đã xảy ra chuyện, ai nấy đều sợ dính thị phi.
“Sơ Sơ.” Đỗ Lăng đuổi theo Vân Sơ, thân mật sóng vai cùng nàng, nhỏ giọng nói: “Phương tứ tiểu thư này khi trước vì để gả cho Bình Tây Vương mà đòi chết đòi sống, khiến ai ai cũng biết, hiện giờ lại gả cho Thái Tử, không biết sau này gặp lại Bình Tây Vương thì sẽ phải đối mặt thế nào?”
Vân Sơ lắc đầu.
Phương tứ tiểu thư náo loạn như vậy mà còn có thể gả vào hoàng thất, có thể thấy địa vị của Phương gia ở triều đình.
Nếu Bình Tây Vương không kháng chỉ, sau khi hắn nghênh thú nữ nhi Phương gia, Phương gia sẽ trở thành trợ lực rất lớn...
Nhưng hắn lại cự hôn.
Vì sao cự hôn...
Trong lòng nàng đã có suy đoán...
Hai người tán gẫu một lúc thì cũng đã tới Đông Cung.
Đông Cung là nơi ở của trữ quân, các cung đông tây nam bắc hợp thành Đông Cung, nguy nga rộng lớn, lúc này đã có rất nhiều khách khứa vây quanh.
Thu Đồng theo sau Vân Sơ giao lễ vật cho đại thái giám rồi cất bước đi vào.
Hoàng Hậu đã tới từ lâu, rất nhiều cung phi đang trò chuyện cùng Hoàng Hậu.
Vân Sơ bước qua uốn gối hành lễ: “Thỉnh an Hoàng Hậu nương nương cùng các vị nương nương.”
“Đây không phải đại tiểu thư đã trở thành quả phủ rồi lại hòa ly của Vân gia đó sao?” Nguyên phi ngoài cười nhưng trong không cười: “Quả phụ tới hỉ yến, sợ là có chút không thích hợp, chẳng lẽ Vân gia không dạy ngươi những lễ nghĩa này sao?”
Sắc mặt Vân phi trầm xuống.
Từ khi Vân gia xảy ra, Nguyên phi lúc nào cũng gây phiền toái cho bà ấy, vì lão bát, bà ấy chỉ có thể nhịn.
Nhưng bà ấy không cho phép Nguyên phi ức hiếp Sơ nhi.
Vân phi đang muốn lên tiếng thì Hoàng Hậu lại đi trước một bước: “Là bổn cung mời Sơ nhi đến trò chuyện, sao, Nguyên phi, bổn cung mời ai còn phải xin phép ngươi sao?”
Sắc mặt Nguyên phi trắng bệch.
Lúc nãy ả ta nói như vậy thì chẳng khác nào nói Hoàng Hậu không biết lễ nghĩa?
Ả ta vội vàng nói: “Thần thiếp không có ý đó, xin Hoàng Hậu nương nương thứ tội.”
Hoàng Hậu xua xua tay, lười so đo.
Thái Tử Phi đứng lên nhìn Vân Sơ nói: “Vân tiểu thư, ngồi ở đây.”
Vân Sơ bước qua ngồi bên cạnh Thái Tử Phi.
Nàng có chút đau lòng Thái Tử Phi vừa mới sinh đích trưởng tử này, còn chưa ở cữ xong đã phải ra mặt lo chuyện nạp trắc phi cho trượng phu.
Có mấy nữ tử có thể rộng lượng và tri kỷ thế này.
Sắc mặt của rất nhiều quan khách khẽ thay đổi.
Vân gia xảy ra chuyện, Hoàng Thượng không chân chính xử phạt cũng thôi đi, sao cả Hoàng Hậu cũng thân cận với người Vân gia như vậy?
Hay chuyện Vân Tư Lân thông đồng với địch bán nước còn có góc khuất?
Lúc mọi người đang cân nhắc thì Vân Sơ cũng suy nghĩ.
Nàng biết Hoàng Hậu cũng không phải một người rộng lượng phóng khoáng, đối xử với nàng như vậy chắc chắn là có âm mưu.