Sở Dực bước chậm lại, sóng vai cùng nàng, lúc đi đến một nơi trống trải thì hai người mới kéo dài khoảng cách.
Hai người bọn họ không để ý tới còn có một bóng hình ngồi trong rừng hoa, một thân y phục màu xanh nhạt, trông cứ như đã hòa vào rừng hoa.
Vẻ mặt bệnh tật của nam nhân trắng nhợt, đỡ nhánh cây đứng lên, trông cứ như chỉ cần một cơn gió thổi qua là ngã.
Chính là Sở Thụy, người đã tự thỉnh chỉ phế bỏ phong hào của mình.
“Gia, tiểu nhân tìm được ngài rồi, nơi này gió lớn, cẩn thận cảm lạnh...”
Tiểu thái giám đỡ Sở Thụy bước ra khỏi rừng hoa.
Sở Thụy nhìn theo phương hướng mà Vân Sơ biến mất.
Hắn suy nghĩ tại sao trưởng nữ Vân gia vừa hòa ly lại thân quen với Sở Dực như vậy?
Hỉ yến cũng đã gần kết thúc.
Hoàng đế và mấy vị đại thần trò chuyện một hồi rồi đứng dậy chuẩn bị rời tiệc.
Lúc này, lại thấy trưởng tử Công Tôn gia vẻ mặt oán giận ôm ngực vọt vào, quỳ gối trước mặt Hoàng Đế Hoàng Hậu: “Hoàng Thượng, Hoàng Hậu cô mẫu, xin hãy làm chủ cho vi thần.”
Hoàng Hậu xưa nay luôn yêu thương chất nhi này, lập tức bước xuống bậc thang đỡ Công Tôn Ninh dậy: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Công Tôn Ninh ôm ngực ho khan, lúc này mới cáo trạng: “Cô mẫu, là...”
Hắn ta còn chưa kịp nói xong thì tiếng khóc của nữ tử đã vọng tới.
Công Tôn Ninh bị ngắt lời, quay sang thì nhìn thấy Vân Sơ đang khóc lóc quỳ gối bên cạnh hắn. Đại mỹ nhân dù khóc thì cũng xinh đẹp như hoa lê đái vũ, có thể nói là như thược dược hàm xuân, tường vi vô lực nép vào tường khiến người ta thương tiếc.
Công Tôn Ninh hoàn toàn quên mất bản thân muốn nói gì.
“Hoàng Thượng, Hoàng Hậu nương nương, Vân gia đời đời trung lương, bảo vệ quốc gia, hiện giờ phụ thân thần nữ chỉ là mất tích, còn chưa định tội mà đã có người khinh nhục nữ nhi Vân gia...” Vân Sơ quỳ dưới đất nghẹn ngào khóc: “Công Tôn đại nhân cầu thú không thành, thẹn quá thành giận, trêu đùa thần nữ, nếu không phải Bình Tây Vương trùng hợp đi ngang qua, thần nữ chỉ có thể tự sát vì chịu nhục để chứng minh trong sạch!”
Lúc nàng nói chuyện, từng giọt nước mắt tí tách rơi xuống.
Công Tôn Ninh nhìn đến ngây người, hận không thể ôm mỹ nhân vào ngực dỗ dành. Hoàng Hậu lại hung hăng đá hắn ta, hắn ta ngẩng đầu thì đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của Hoàng Hậu, lập tức thanh tỉnh lại.
Hắn ta lập tức nói: “Là, là nàng câu dẫn vi thần, vi thần không dao động, nàng thẹn quá thành giận vu oan, Bình Tây Vương cũng bao che nàng, đá vi thần một đá!”
Lâm thị sốt ruột đứng ra: “Không thể nào, Sơ nhi không thể nào làm ra chuyện như vậy!”
Hoàng Hậu lạnh lùng nói: “Con cháu Công Tôn gia tuyệt đối không làm chuyện khinh nhục nữ tử, chuyện này tất nhiên là có hiểu lầm.”
“Ta chính mắt nhìn thấy.” Sở Dực trầm giọng nói: “Theo luật pháp bổn triều, phàm là người trêu cợt nữ tử thì sẽ bị phạt ba mươi trượng, nếu khiến nữ tử xấu hổ tự sát thì tội càng nặng hơn.”
Hai mắt Công Tôn Ninh tối sầm, hắn ta còn chưa đụng tới một sợi tóc của Vân Sơ, sao có thể nói là đùa bỡn?
Hoàng Hậu bình tĩnh nói: “Dực nhi, một mình ngươi chứng kiến cũng chưa chắc là thật.”
“Hồi bẩm Hoàng Hậu nương nương, ta cũng nhìn thấy.” Sở Thụy đỡ tiểu thái giám đi lên trước: “Xác thật là Công Tôn đại nhân có ý đồ khinh nhục Vân tiểu thư, chẳng qua chưa kịp đắc thủ thì đã bị Bình Tây Vương ngăn cản.”
Tuy hắn không còn phong hào Trang Thân Vương nhưng vẫn là người của hoàng gia, trước giờ hắn ít khi tham dự mấy yến hội này, càng đừng nói là dính vào thị phi, lời nói của hắn vẫn có chút phân lượng.
Trước có Bình Tây Vương nói bắt được quả tang.
Ngay sau đó Sở Thụy cũng nói bản thân tận mắt nhìn thấy.
Hai người thân phận không bình thường đứng ra làm chứng, sắc mặt Hoàng Hậu rốt cuộc cũng thay đổi.