Một lúc sau, Thu Đồng đưa Tạ Thế Doãn đã được ăn no về Tạ gia.
Lúc này Nguyên thị cũng phát hiện ra Tạ Thế Doãn không có ở nhà, bà ta đang sốt ruột đến mức đầu bốc khói thì lại nhìn thấy hài tử đã được người ta đưa về nhà, bà ta lập tức thở phào nhẹ nhõm.
“Tạ thái thái, các ngươi chăm sóc hài tử nhà mình cẩn thận một chút.” Thu Đồng nói chuyện không chút khách khí: “Đừng để nó đến tìm tiểu thư nhà ta nữa, để người ngoài nhìn thấy thì lại cho rằng Tạ gia và Vân gia còn liên quan tới nhau, lỡ đâu liên luỵ Tạ gia các ngươi thì tiểu thư nhà ta không đảm đương nổi đâu.”
Ý tứ châm chọc trong những lời này không hề bị che giấu.
Nguyên thị vô cùng xấu hổ: “Ta cũng không biết Doãn ca nhi đi tìm Sơ nhi...”
Tạ Thế An từ phía sau đi ra, lễ độ mở miệng nói: “Phiền toái Thu Đồng cô cô đi một chuyến, xin mẫu thân cứ yên tâm, ta sẽ trông chừng Doãn ca nhi, sẽ không để nó tìm đến Vân gia nữa.”
Thu Đồng xoay người rời đi.
Nàng ấy vừa rời đi, sắc mặt của Tạ Thế An đã trầm xuống: “Thế Doãn, ngươi tìm mẫu thân làm gì?”
Tạ Thế Doãn rất sợ đại ca này, run run rẩy rẩy nói: “Đệ muốn mẫu thân tìm di nương về cho đệ, đệ không thể không có di nương...”
Tạ Thế An đè bả vai nó: “Ngươi muốn ta nói với ngươi bao nhiêu lần nữa, di nương ngươi đã tới nhà người khác, sẽ không trở lại, ngươi cứ xem như di nương của ngươi đã chết rồi đi!”
“Không, di nương không có chết!” Tạ Thế Doãn hét lớn: “Di nương sẽ không bỏ mặc đệ! Dù di nương có đi đâu thì cũng sẽ mang đệ theo cùng!”
Nó nói xong thì xoay người bỏ chạy.
Nguyên thị thở dài: “An ca nhi, thật sự mặc kệ Vũ di nương sao?”
“Bạc cũng nhận rồi, tổ mẫu thấy nên làm thế nào?” Tạ Thế An lạnh lùng nói: “Nàng ta phản bội phụ thân, khiến phụ thân đã chết mà còn phải đội nón xanh, nàng ta không xứng làm người Tạ gia, đi rồi thì đi luôn đi. Tổ mẫu đừng chỉ mãi chăm sóc Thế Khang, trông chừng Thế Doãn nhiều chút, đừng để nó tới Vân gia nháo nữa.”
Hắn ta không muốn để mẫu thân biết bản thân chính là người đã ép Thính Vũ bước lên con đường này.
Mẫu thân hy vọng hắn ta là một người ngay thẳng hiên ngang, còn hắn ta lại lợi dụng người trong nhà để kiếm chác lợi ích cho bản thân.
Hắn ta sợ mẫu thân thất vọng.
Hắn ta ngẩng đầu nhìn Giang di nương đang đứng ở nơi đó.
Giang di nương đụng phải ánh mắt của hắn ta, rùng mình một cái rồi vội vàng bế Tạ Nhàn đi về phía hậu viện.
Nàng ấy thật sự sợ hãi Tạ Thế An, sợ Tạ Thế An tính kế nàng ấy, trong lòng nàng ý đã nảy ra một ý nghĩ, e là mẫu tử nàng ấy không thể ở lại Tạ gia được nữa.
Tạ Thế An nhếch môi mỏng.
Hắn ta xoay người muốn ra cửa thì lại nghe thấy ngoài cửa vọng tới tiếng gõ lộc cộc.
Nguyên thị không chút phòng bị đi tới, cửa mở ra, bà ta lập tức kinh hãi: “Vũ, Vũ di nương, ngươi...”
“Suỵt!”
Thính Vũ che miệng Nguyên thị, nhanh chóng chạy vào trong, đóng chặt cửa.
Nàng ta vô cùng chật vật, gương mặt sưng vù, cả người dơ bẩn: “Doãn, Doãn ca nhi đâu, mau gọi Doãn ca nhi ra đây!”
Nguyên thị ngơ ngác hỏi: “Không phải ngươi đã thành di nương của Hồ gia sao, sao ngươi lại thành ra thế này, ngươi còn về Tạ gia làm gì?”
“Thái thái, ta không có thời gian giải thích nhiều như vậy, mau, mau đưa Doãn ca nhi tới đây!” Thính Vũ há mồm thở dốc nói: “Ta đưa Doãn ca nhi đi tránh trận phong ba này, vượt qua được rồi lại quay về.”
Nàng ta vừa nói vừa cất bước muốn chạy tới hậu viện.
Tạ Thế An ngăn nàng ta lại: “Vũ di nương, Thế Doãn là huyết mạch của Tạ gia, dù ngươi có đi đâu thì cũng không thể đưa Thế Doãn đi.”
“Doãn ca nhi là nhi tử của ta, là hài tử ta mang thai mười tháng sinh ra, ta đi đâu thì nó đi đó!” Thính Vũ gần như phát điên quát to: “Tạ Thế An, đều là ngươi, nếu không phải ngươi bức bách ta thì ta cũng không rơi vào hoàn cảnh này! Ngươi tránh ra, ta muốn đi tìm Doãn ca nhi!”
Nếu không có Doãn ca nhi, nàng ta làm di nương của Hồ gia cũng được.
Nhưng nàng ta thật sự không thể rời khỏi nhi tử, tám ngày phú quý cũng không bằng được ở bên cạnh Doãn ca nhi!
Hơn nữa Hồ gia chính là một cái ổ sói!
“Rầm rầm rầm!”
Cửa lớn Tạ gia đột nhiên vọng tới tiếng gõ cửa ầm ầm.