Đích Mẫu Tại Thượng, Nghịch Tử Nghịch Nữ Quỳ Hết Xuống (Dịch Full)

Chương 519

Chương 519 -

“Đừng khóc được không?”

“Lỗ tai của trẫm sắp điếc rồi.”

“Các con có thể ngưng khóc được không, câm miệng!”

Hoàng đế không nhịn nổi nữa, cuối cùng lại lớn tiếng lạnh lùng ra lệnh.

Hai tiểu gia hỏa lập tức ngưng tiếng khóc, nuốt tiếng thút thít vào trong nhưng nước mắt vẫn còn vương, kiểu nức nở không tiếng động như vậy càng khiến người ta đau lòng.

“Đáng thương Du ca nhi, đáng thương Trường Sinh, hài tử có làm gì sai đâu, bọn nhỏ chỉ muốn mẫu thân thôi mà...” Ân phi lấy khăn lau nước mắt: “Vị Liễu cô nương kia chết không rõ ràng, đừng nói là hai đứa nhỏ, chính người chưa từng gặp nàng như thần thiếp cũng cảm thấy khó chịu...”

Hoàng đế bàn tay vung lên: “Cao công công, nhà kho có bao nhiêu vàng bạc ngọc quý thì mang tới đây hết.”

Hai cái tiểu thái giám bưng mười mấy khay ngọc đi vào, hoàng đế cho hai đứa nhỏ tùy tiện chọn, chọn cái gì thì mang đi cái đó.

Sở Hoằng Du khóc lóc lắc đầu: “Không, con không cần...”

Nó còn chưa nói xong thì đã bị Ân phi bịt miệng.

Mấy thứ ngọc quý này chính là đồ tốt của tiền triều, Hoàng Thượng không dễ lấy ra thưởng người, hôm nay đã lấy ra nhiều như vậy, ít nhiều bà ấy cũng phải lấy một ít cho Du ca nhi làm sính lễ, cho Trường Sinh giữ lại làm của hồi môn.

“Du ca nhi, không phải con thích bình hoa sao?”

“Trường Sinh, ngọc như ý này không tồi đâu.”

“Tiêu ngọc này hẳn là Dực nhi sẽ thích, có thể giúp nó nguôi đi nỗi đau mất người thương.”

Ân phi không nhịn được cầm lấy bảy tám món đồ, sự khó chịu trong lòng lúc này mới tiêu tán đi một ít.

Nhưng hai đứa nhỏ vẫn còn đang khóc.

Hoàng đế đã sắp phát điên: “Đi, bảo mấy đứa nhỏ của Đông Cung tới đây, gọi cả mấy hoàng tử nhỏ tuổi đến nữa, để bọn chúng cùng chơi sinh thần với hai hài tử này.”

“Không, con không muốn chơi cùng bọn nhỏ.” Sở Hoằng Du thở hổn hển nói: “Bọn họ đều có mẫu phi, chỉ có con và Trường Sinh không có mẫu thân yêu thương, chúng con đáng thương nhất, hu hu hu...”

Hoàng đế: “...”

Này cũng không được, kia cũng không được, rốt cuộc là muốn thế nào?

“Cao công công, hiện tại, lập tức, ngay bây giờ, đi gọi Sở Dực tiến cung, con của ai người đó quản, đừng có tới phiền trẫm!”

“Vâng!”

Cao công công lập tức đi mời người.

Sở Dực vừa mới nói với Vân Sơ mấy câu, còn chưa nếm được chút ngon ngọt nào thì đã bị triệu vào cung.

“Dực nhi, sao con có thể nói chuyện đêm qua cho hai đứa nhỏ vậy?” Hoàng đế lạnh lùng nói: “Bọn nó mới bao lớn, biết cái gì chứ?”

“Người chết là mẫu thân mà bọn nhỏ nhận định, đương nhiên phải cho bọn nó biết.” Sở Dực cúi đầu, ra vẻ bi thương: “Nhưng quả thật là nhi thần đã làm sai, không nên khiến hài tử đau buồn khổ sở ngay trong ngày sinh thần.”

Hoàng đế hòa hoãn nói: “Dưới bầu trời này, không có hài tử nào là không cần mẫu thân yêu thương, trẫm nghĩ con vẫn nên tìm cho Du ca nhi cùng Trường Sinh một người mẫu thân đi.”

Ân phi lập tức gật đầu: “Thật là như thế, Dực nhi, ta biết con rất khó chịu vì mất đi người trong lòng, nhưng con không thể mãi đắm chìm trong bi thương, con cũng phải suy nghĩ cho hai đứa nhỏ chứ.”

Sở Hoằng Du và Sở Trường Sinh ôm đùi Sở Dực đùi khóc thút tha thút thít.

Sở Dực tỏ vẻ như phải ra một quyết định vô cùng khó khăn, hắn ngẩng đầu: “Nếu là vì hai đứa nhỏ, con cũng đồng ý tiếp nhận chuyện này, nhưng người trong lòng con đã chết, có cưới ai thì cũng vậy thôi, cho nên con có một yêu cầu, người kia nhất định phải được cả Du ca nhi cùng Trường Sinh yêu thích, như vậy con đồng ý dùng kiệu tám người nâng đón người vào cửa.”

Ân phi vô cùng vui vẻ.

Quý nữ thế gia Nhất phẩm có lẽ sẽ không chịu khom lưng lấy lòng hai đứa nhỏ nhưng nữ nhi nhà Nhị phẩm Tứ phẩm gì đó chắc chắn sẽ làm mọi thứ khiến bọn nhỏ yêu thích để trở thành Vương phi.

Chỉ cần Dực nhi gật đầu, chuyện thành thân này còn xa vời nữa sao?

Ân phi lại cảm thấy vô cùng thỏa mãn.

Bình Luận (0)
Comment