Tạ Thế An cúi đầu, tiếp tục viết chữ.
Tạ Phinh mím môi.
Đệ đệ này chỉ kém nàng ta một tuổi nhưng lại thành thục hơn nàng ta, cũng lạnh nhạt hơn nàng ta nhiều.
Hạ thị tốt xấu gì cũng là mẫu thân của bọn họ, bây giờ đã sắp mất mạng dưới đòn roi mà hắn ta vẫn không thèm nhăn mặt một cái.
Nhưng nàng ta cũng rõ nếu cứ bảo vệ một hạ nhân trước mặt mẫu thân thì sẽ bị người ta nghi ngờ.
Nàng ta không nói gì nữa, xoay người quay về sân viện của mình.
Tạ Thế An cầm bút lông, miễn cưỡng viết xong một bức tranh chữ, đôi mắt màu đen sâu thẳm, đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
“Chuẩn bị ngựa!”
Gia đinh đưa ngựa đến cửa phủ, hắn ta lên ngựa chạy thẳng tới Dư phủ
Dư đại nhân là quan Tam phẩm, có lẽ là đang tổ chức yến hội nên có nhiều xe ngựa lui tới ngoài cửa, vô cùng náo nhiệt.
Tạ Thế An dừng dưới một tán cây đại thụ đối diện Dư phủ, lẳng lặng chờ đợi.
Không bao lâu thì yến hội cũng kết thúc.
Hắn ta thấy Tạ Cảnh Ngọc có chút ủ rũ cụp đuôi từ bên trong bước ra, hắn ta vội tới đón: “Phụ thân.”
Tạ Cảnh Ngọc thu lại biểu cảm suy sụp, kinh ngạc nói: “Sao con lại tới đây?”
“Trong nhà xảy ra chuyện.” Tạ Thế An thấp giọng nói: “Mẫu thân đang thẩm tra Hạ thị, dò hỏi nơi chôn cất của hai hài tử chết yểu bốn năm trước.”
Ánh mắt Tạ Cảnh Ngọc thay đổi.
Hắn ta hít một hơi rồi nói: “Tình huống bây giờ thế nào?”
“Lão thái thái đi khuyên mẫu thân, mẫu thân nói nếu Hạ thị không khai thì sẽ khiến Tạ gia không có được ngày lành.” Tạ Thế An ngẩng đầu: “Phụ thân, có phải hai đứa nhỏ kia không được an táng thỏa đáng hay không, vì sợ mẫu thân nổi cơn thịnh nộ nên Hạ thị mới không dám cung khai?”
Tạ Cảnh Ngọc phức tạp nhìn nhi tử của mình.
An ca nhi mới mười hai tuổi đã đoán được chuyện này thì e là Vân Sơ cũng đã nghĩ đến.
Nếu bị Vân Sơ biết hai đứa nhỏ... e là nàng sẽ hòa ly với hắn ta, kiếp sống quan trường của hắn ta cũng sẽ dừng ở đây.
“Mẫu thân đang thẩm vấn Hạ thị, cũng đang đợi phụ thân hồi phủ.” Tạ Thế An tiếp tục nói: “Nếu phụ thân lấy trạng thái như vậy xuất hiện trước mặt mẫu thân thì dù cho phụ thân không nói chữ nào, mẫu thân cũng có thể đoán ra gì đó, gia trạch Tạ gia sẽ không được yên ổn nữa.”
Tạ Cảnh Ngọc kéo Tạ Thế An lên xe ngựa.
Trên xe chỉ có hai phụ tử, bên ngoài là tiếng bánh xe lộc cộc, còn có tiếng nói chuyện không ngớt của người qua đường.
“Hai đứa nhỏ kia là ta đã sai Hạ thị ném đi...” Tạ Cảnh Ngọc nhắm mắt: “Bọn nó cũng không được chôn cất đàng hoàng.”
Lòng Tạ Thế An chùn xuống.
Quả nhiên hắn ta đã đoán đúng.
Nhưng hắn ta thật không rõ tuy hai hài tử đó chết non nhưng trên người cũng chảy dòng máu của phụ thân, dù không thể an táng ở nhà tổ Tạ gia thì cũng không nên ném đi như vậy...
Nhưng có truy cứu thì cũng không còn ý nghĩa gì nữa, mấu chốt là nên xử lý tình huống trước mắt thế nào.
“An ca nhi, bây giờ ta về phủ ứng phó với mẫu thân con, con dùng tốc độ nhanh nhất chạy ra ngoài thành hỏi thăm một chút, hài tử chết yểu ở những thôn đó đều được an táng chung một chỗ, con nghĩ biện pháp tìm được hai thi thể trẻ nhỏ chết từ lâu...” Tạ Cảnh Ngọc đè vai Tạ Thế An: “Vi phụ biết chuyện này có hơi khó với con, nhưng bây giờ vi phụ chỉ có thể tin tưởng con thôi.”
Tâm tình Tạ Thế An vô cùng phức tạp: “Vâng.”
Hắn ta buông rèm xe, cưỡi ngựa chạy như bay.
Tạ Cảnh Ngọc lệnh cho xa phu hồi phủ.
Vừa đến cửa Tạ phủ thì gã hầu đã ra đón: “Đại nhân, bà tử ở viện phu nhân có tới mấy lần, nói chỉ cần ngài hồi phủ thì mời ngài nhanh chóng đến Sanh Cư một chuyến.”
Tạ Cảnh Ngọc gật đầu tỏ ý đã biết.
Hắn ta không kịp thay đổi xiêm y đã chạy như bay đến Sanh Cư.
Dọc theo đường đi, trong đầu hắn ta chứa đầy các loại suy nghĩ.
Rất nhanh đã tới chỗ của Vân Sơ, hắn ta vừa liếc mắt đã thấy Hạ thị đang bị trói trên ghế dài.