Hai người bước ra nội thất.
Ngọn nến phát âm thanh phừng phực giữa màn đêm tĩnh lặng.
Vân Sơ ngẩng đầu nhìn nam nhân trước mặt.
Nếu là trước kia thì có lẽ nàng vẫn còn cố kỵ cách biệt nam nữ, nhưng lúc này hôn sự cũng đã định rồi, người trước mặt chính là người sau này sẽ sống chung cả đời, cũng chính là người một nhà.
Nàng cong môi cười nói: “Lúc còn nhỏ ta cùng cha nương và đại ca đón giao thừa đều sẽ thức cho tới hừng đông, còn chàng thì sao, có từng đón giao thừa như thế chưa?”
Sở Dực thuận thế ngồi xuống trường kỷ, uống ngụm trà rồi chậm rãi nói: “Tiệc trừ tịch trong cung đều giải tán trước nửa đêm, đám hoàng tử bọn ta sẽ cùng mẫu phi đón giao thừa... sau này thành niên phong vương, dọn ra khỏi hoàng cung thì không còn đón giao thừa nữa.”
Vân Sơ ngẩng đầu: “Vậy chàng có biết tại sao phải đón giao thừa không?”
Sở Dực mơ hồ nhớ lại lúc hắn còn rất nhỏ, phu tử từng nói tới chuyện này, nhưng lúc đó hắn cảm thấy chẳng có gì quan trọng nên đã quên mất.
Dù vậy, hắn vẫn ung dung nói: “Thế thì Sơ nhi nói ta nghe một chút đi.”
“Nghe nói từ thời xa xưa đã từng xuất hiện một con mãnh thú cực kỳ hung dữ, gọi là con Niên...”
Âm thanh của Vân Sơ như tiếng nước chảy róc rách, chảy thằng vào tim Sở Dực.
Ngoài trời tuyết đã rơi, bông tuyết trong suốt lửng lờ bay xuống.
Bỗng nhiên lại thấy pháo hoa rợp trời, sắc màu rực rỡ phản chiếu vào đôi mắt của Vân Sơ.
Nàng đang ngắm pháo hoa, còn hắn lại đang ngắm nàng.
Một đêm lặng yên không một tiếng động.
Đại khái là đã quen giấc nên dù hơn nửa đêm mới đi ngủ, sáng hôm sau Vân Sơ vẫn dậy đúng giờ.
Mùng một Tết, nàng tự thưởng cho bản thân một ngày nghỉ, không cần luyện võ.
Nhưng hôm nay hai đứa nhỏ cần phải vào cung để chúc tết trưởng bối.
Vân Sơ dịu dàng gọi hai hài tử thức dậy, mặc y phục, rửa mặt, thoa dầu giữ ấm rồi đưa bọn nhỏ tới chỗ cổng tò vò.
“Sơ nhi, tân niên vui vẻ!”
Sở Dực tươi cười nhìn nàng, sau đó là tặng lễ vật mừng năm mới.
Vân Sơ mở ra, là một đôi khuyên tai vô cùng tinh xảo.
“Cũng chúc chàng năm mới vui vẻ.” Vân Sơ nhận lấy lễ vật: “Cảm tạ món quà của chàng, ta rất thích.”
“Phụ vương, chỉ có mẫu thân có lễ vật sao, của con đâu, của Trường Sinh đâu?” Sở Hoằng Du vươn tay: “Bọn con cũng muốn!”
Sở Dực ho khan: “Đây là chìa khóa nhà kho, thích cái gì thì lấy cái đó.”
Tiểu gia hỏa quay đầu hỏi Vân Sơ: “Mẫu thân, ngài thích cái gì, con lấy ra tặng cho ngài.”
Tiểu cô nương cũng học theo: “Lễ vật của con, cũng đưa, đưa cho mẫu thân.”
Sở Dực: “...”
“Được rồi, thời gian không còn sớm, mau tiến cung đi.”
Vân Sơ bật cười vẫy tay với hai đứa nhỏ.
Một năm mới bắt đầu, nàng phát bao lì xì cho hạ nhân rồi cho bọn họ nghỉ ngơi, sau đó thì cầm theo lễ vật chuẩn bị đến Vân gia chúc tết.
Đang chuẩn bị ra cửa thì nàng lại nhìn thấy một bóng dáng ở đầu con ngõ nhỏ đang đi vào.
Dù là cách rất xa nhưng nàng vẫn nhận ra đó là Tạ Thế An.
Tạ Thế An không chỉ mới tìm nàng lần một lần hai, hơi có chút ý tứ muốn dây dưa không dứt.
Ban đầu nàng chỉ muốn chung sống hòa bình với Tạ Thế An, nước giếng không phạm nước sông, không muốn kết thù hận cả đời, nhưng Tạ Thế An hiển nhiên không nghĩ như vậy.
“Mẫu thân.”
Nàng còn đang nghĩ ngợi thì Tạ Thế An đã tới gần, khom lưng hành lễ.
“Nhi tử chúc mẫu thân tân niên đại cát.”
Vân Sơ mím môi: “Ngươi cảm thấy bây giờ gọi ta một tiếng mẫu thân có thích hợp không?”
Tạ Thế An cười khổ: “Con nghe người ta nói đêm qua Hoàng Thượng tính toán tứ hôn cho mẫu thân và Bình Tây Vương, mẫu thân sắp trở thành Bình Tây Vương phi, sắp trở thành thê tử của người khác, con quả thật không nên gọi ngài là mẫu thân... Chỉ là con không ngờ phụ thân chết chưa tới nửa năm, thây cốt chưa lạnh mà mẫu thân đã tái giá...”
Vân Sơ cười: “An ca nhi, ngươi đang trách ta đó sao?”
Tạ Thế An cúi đầu: “Con không dám.”
“Sao ngươi lại không dám chứ?” Vân Sơ lắc đầu: “Ta đã có ý muốn thủ tiết với phụ thân ngươi cả đời, là ngươi đuổi ta ra khỏi Tạ gia, là ngươi khiến ta không thể không rời khỏi Tạ gia, khiến ta từ một quả phụ trở thành một góa phụ bị hòa ly... Hiện giờ lại bị người ta tứ hôn, dù đối phương là ai thì cũng không phải là mong muốn của ta... A, ta nói mấy chuyện này với ngươi làm gì nhỉ, không, ngươi không hiểu, ngươi cái gì cũng không hiểu, ngươi cũng ích kỷ giống phụ thân Tạ Cảnh Ngọc của ngươi, mấy người các ngươi đều là quái vật máu lạnh...”
Tạ Thế An đột nhiên cứng người.
Đây là lần đầu tiên hắn ta nghe được mấy lời nói bản thân ích kỷ, máu lạnh từ miệng một người khác.
Hơn nữa người nói ra những lời này lại chính là đích mẫu mà trước giờ hắn vẫn luôn tôn trọng kính yêu...