Lúc Thái Hậu nhìn thấy đầu người kia thì đã tức đến phát điên.
Phùng Phẩm là chất nhi ưu tú nhất của bà ta, đã làm theo mệnh lệnh của bà ta đã nắm trọn Nam Cương trong tay.
Nói cách khác, Phùng Phẩm chính là thổ hoàng đế của Nam Cương, cũng chính là sự đảm bảo lớn nhất cho đại sự về sau.
Nhưng chất nhi khiến bà ta kiêu ngạo nhất bây giờ chỉ còn một chiếc đầu người được đưa về kinh, chết quá thảm thiết.
“Vân Tư Lân, theo ai gia thấy thì ngươi mới là kẻ mưu phản!”
Thái Hậu hóa bi thương thành lực lượng, mỗi một chữ đều vô cùng có uy lực.
Vân Tư Lân duỗi tay, phó tướng ở phía sau đặt một quyển trục vào tay ông ấy.
Vân Tư Lân mở ra ném tới trước mặt Thái Hậu: “Đây là thư nhận tội của Phùng Phẩm, tội trạng đã được viết trong đó rõ ràng rành mạch, sở dĩ Phùng Phẩm muốn mượn sức Nam Việt chính là để hiệp trợ cho trưởng tử của Ý Từ Thái Tử mưu phản đoạt vị!”
Hoàng đế đã sớm chờ đợi thời khắc này, ông ta lập tức thay đổi sắc mặt.
“Người đâu!” Ông ta tức giận nói: “Mau chóng tróc nã nhi tử của Ý Từ Thái Tử, Sở Thụy!”
Thái Hậu không thể tin nổi.
Tên ngu ngốc Phùng Phẩm này chết một mình còn không chịu, lại kéo cả Thụy nhi xuống nước.
“Chậm đã!”
Thái Hậu ngăn cản Ngự Lâm Quân muốn đi bắt người.
“Thư nhận tội này là giả tạo!” Bà ta tức giận nói: “Là Vân Tư Lân muốn che giấu tội lỗi của mình nên mới cố ý giết người diệt khẩu, vu oan hãm hại, hoàng đế, ngươi phải điều tra cho rõ ràng!”
Vân Tư Lân nhẹ nhàng vỗ tay.
Ngự Lâm Quân bên ngoài áp giải hai người vô cùng chật vật đi vào.
Con ngươi Thái Hậu kịch liệt co rút, hai người này là người bà ta sắp xếp bên cạnh Phùng Phẩm, chính là tay sai đắc lực, bây giờ lại rơi vào tay Vân Tư Lân.
Hai người đụng phải ánh mắt sắc lạnh của Vân Tư Lân, lập tức quỳ xuống, bắt đầu kể rõ hành vi phạm tội.
“Hoàng Thượng, từ mười năm trước Trang Thân Vương đã bắt đầu cung cấp bạc cho Khải Thành ở Nam Cương đúc binh khí, nhà kho ở Khải Thành tích trữ đủ trường mâu và đao kiếm cho ba mươi ngàn người sử dụng!”
“Dưới sự bày mưu đặt kế của Trang Thân Vương, Khải Thành hiện tại đã xây dựng được hai mươi tám kho lúa, lương thực tích trữ hơn ba triệu cân...”
Thân thể Thái Hậu suy sụp, lảo đảo lui về phía sau một bước.
Hai người này lại dám phản bội bà ta, thật là đáng chết.
Nhưng bà ta còn chưa kịp phẫn nộ thì đã nghe thấy hoàng đế lạnh lùng nói: “Hiện giờ nhân chứng đều có, Thái Hậu còn cảm thấy chuyện này là vu oan hãm hại sao?”
Thái Hậu cố gắng ổn định cảm xúc: “Thụy nhi hàng năm ốm đau nằm trên giường, ốc không mang nổi mình ốc, sao có dư thừa tinh lực đi làm chuyện này, đây là hãm hại!”
“Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ, Thái Hậu lại nói là hãm hại!” Vân Tư Lân tươi cười: “Nếu đã như thế, vi thần cũng không ngại đích thân thẩm vấn Sở Thụy, đến lúc đó xin mời Thái Hậu xem qua thư nhận tội của Sở Thụy!”
Ông ấy nói xong thì xoay người muốn rời đi.
Sắc mặt của Thái Hậu lập tức thay đổi.
Sở Thụy vốn đã không muốn sống, hắn chắc chắn sẽ ôm hết mọi chuyện vào người.
Bà ta cũng chỉ có một đích tôn máu mủ duy nhất này, sao có thể trơ mắt nhìn tôn tử chịu chết.
Chuyện này vốn không liên quan tới Thụy nhi.
Là bà ta lấy danh nghĩa nhi tử của Ý Từ Thái Tử để mượn sức dân quân Nam Cương. Tất cả đều là mưu kế của bà ta.
Chỉ là bà ta không ngờ mọi chuyện còn chưa kịp bắt đầu đã phải kết thúc.
Bà ta không rõ tại sao Vân Tư Lân chỉ mới đến Nam Cương ba bốn tháng mà đã có thể phá vỡ hơn mười năm căn cơ ở Nam Cương của bà ta...
“Việc ở Nam Cương thật sự không liên quan tới Thụy nhi!” Thái Hậu nhắm mắt: “Hết thảy đều là chủ ý của ai gia.”
Trong lòng hoàng đế vô cùng vui vẻ.
Sở Thụy bệnh tật ốm yếu, không đáng sợ hãi.
Người ông ta kiêng kị nhất chính là Thái Hậu, vì Thái Hậu là đích mẫu, là trưởng bối nên ông ta không thể đụng vào bà ta.
Thái Hậu chủ động nhận tội thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Ông ta lạnh lùng nói: “Đây không phải là chuyện mà Thái Hậu nói không liên quan là thật không liên quan, chuyện này phải tra cho rõ, tra Sở Thụy, tra Phùng gia, chỗ nào cũng phải tra cho tường tận!”