Vân Sơ cúi đầu nhìn vào hông Trường Sinh.
Nàng đã dùng khối hồng ngọc Sở Dực tặng lúc đầu làm thành ba mặt trang sức, nàng và hai đứa nhỏ mỗi người một cái, đều treo bên hông.
Bây giờ lại không thấy mặt hồng ngọc của Trường Sinh đâu nữa.
Nàng nhìn về phía thứ nữ của Thái Tử, chỉ thấy nữ hài kia trốn sau lưng Thái Tử Phi, căn bản là không dám ló đầu.
Nàng vươn tay, áp chế lửa giận nói: “Trả lại đây.”
“Ta không lấy.” Thứ nữ Thái Tử lộ ra nửa cái đầu: “Nó nói năng còn chưa sõi học cách vu oan người khác!”
Thái Tử Phi nhàn nhạt nói: “Đông Cung cái gì cũng có, Lan nhi cũng không phải hài tử kiến thức hạn hẹp, chắc là thứ kia rớt ở đâu đó thôi, cho người đi tìm là được.”
Vân Sơ ngẩng đầu, nhìn về phía xa gọi một tiếng: “Du ca nhi, lại đây giúp Trường Sinh tìm mặt hồng ngọc.”
Sở Hoằng Du dùng bữa xong đã chạy đi tìm Vân Sơ, đang tìm thì lại nghe thấy tiếng Vân Sơ gọi nó, nó nhanh chóng chạy tới nhưng lại phát hiện bầu không khí ở đây có gì đó không đúng, hơn nữa đôi mắt của muội muội đã đỏ bừng, nhìn là biết muội muội vừa khóc xong, nó vội hỏi: “Trường Sinh, làm sao vậy?”
Sở Trường Sinh nghẹn ngào mở miệng: “Ca, hồng ngọc, trang sức hồng ngọc bị, bị nàng lấy rồi...”
“Ta không có!” Thứ nữ Thái Tử chanh chua nói: “Từ nhỏ đến lớn ta muốn cái gì là có cái đó, đồ của ngươi ta còn không để vào mắt.”
Nó vừa dứt lời thì Sở Hoằng Du đã nhanh như thỏ nhảy qua đó.
Tuy thằng bé nhỏ tuổi hơn nhưng dù sao cũng là nam hài, hơn nữa còn hành động bất ngờ, chỉ một chiêu đã đè gục thứ nữ của Thái Tử, cưỡi lên người nó.
Thái Tử Phi khiếp sợ, chờ lúc nàng ta phản ứng lại thì Sở Hoằng Du thực đã moi được một mặt trang sức hồng ngọc từ lòng bàn tay của thứ nữ Thái Tử, dưới ánh chiều hôm, mặt trang sức kia phản chiếu ánh nến, rực rỡ lung linh, vô cùng xinh đẹp.
Sở Hoằng Du cao giọng nói: “Chính là ngươi lấy, còn không thừa nhận, thứ cường đạo, đồ nói dối!”
Thái Tử Phi vô cùng kinh sợ.
Nữ nhi của nàng ta lại bị một tiểu tử thúi đè dưới thân, chuyện này truyền ra ngoài thì phải làm sao!
Chỉ là một mặt trang sức mà thôi, có đến mức như vậy không!
Nàng ta duỗi tay muốn đẩy Sở Hoằng Du ra nhưng lại có một bàn tay khác nhanh hơn ôm lấy tiểu gia hỏa.
Vân Sơ lui về sau một bước: “Chỉ là hài tử làm ầm ĩ thôi, cũng may đã tìm được mặt trang sức rồi, không bằng chúng ta về nghỉ ngơi sớm đi.”
Nàng trả lại nguyên vẹn câu nói mà Thái Tử Phi vừa nói khi nãy.
Sắc mặt Thái Tử Phi trầm xuống.
“Hu hu hu...” Thứ nữ của Thái Tử khóc lớn: “Mẫu phi, đầu con đập xuống đất, đau quá, đau quá...”
Thái Tử Phi lạnh lùng nhìn về phía Vân Sơ thì lại thấy Vân Sơ cũng đang nhìn nàng ta bằng ánh mắt sắc lạnh.
Nàng ta biết nếu bản thân truy cứu chuyện Sở Hoằng Du không màng lễ giáo ức hiếp Lan nhi thì Vân Sơ chắc chắn sẽ làm lớn chuyện Lan nhi cướp trang sức.
Không màng lễ giáo thì cũng chỉ bị Hoàng Thượng mắng vài câu còn cướp đoạt đồ vật của người khác chính là hành vi của cường đạo, nếu làm to chuyện thì sẽ gây ảnh hưởng tới thanh danh của Lan nhi.
Thái Tử Phi hít sâu một hơi: “Lan nhi, chuyện này xét đến cùng là con không đúng, con mau xin lỗi Trường Sinh muội muội.”
“Không, con không muốn...” Thứ nữ Thái Tử khóc lớn: “Sở Hoằng Du đánh con, con phải mách hoàng tổ phụ, để hoàng tổ phụ giáo huấn nó!”
Thái Tử Phi lạnh lùng giữ chặt bả vai của nữ nhi: “Ta nói lại lần nữa, xin lỗi.”
Thứ nữ Thái Tử bị dọa cho ngưng khóc, thút tha thút thít nói: “Xin, xin lỗi...”
Lúc này Vân Sơ mới mở miệng: “Du ca nhi, con cũng nên xin lỗi.”
Sở Hoằng Du rất sảng khoái nói: “Lan nhi tỷ tỷ, lúc nãy là ta không đúng, hôm nào ta mời tỷ ăn kẹo.”