Vân Sơ tiếp tục hỏi: “Nàng ấy chết ngoài ý muốn hay là chết trong tay ngươi?”
“Nàng, nàng mắc bệnh hiểm nghèo...” Tạ Phinh cúi đầu: “Nàng đã chết rồi, con chỉ lợi dụng thi thể của nàng một chút mà thôi... Mẫu thân, con thật sự cùng đường nên mới phải làm chuyện như vậy, cầu mẫu thân tha cho con một con đường sống!”
“Được rồi, ta sẽ không nói với ai.” Vân Sơ nhìn nàng ta chằm chằm: “Nhưng người từng gặp con không phải chỉ có một mình ta, con phải cẩn thận một chút.”
Nàng vừa nói vừa vỗ vai Tạ Phinh rồi xoay người rời đi.
Tạ Phinh gần như mất hết sức lực dựa vào tường.
Nàng ta từng là An Tĩnh Vương phi, quả thật có rất nhiều người từng gặp qua nàng ta, nhưng cũng chỉ gặp một hai lần mà thôi.
Khi đó mỗi lần nàng ta gặp mặt người hoàng thấy đều ăn diện lộng lẫy, trâm cài đầy đầu, khi đó nàng ta còn là thiếu nữ ngây thơ, trên mặt toàn là thịt.
Nhưng nàng ta bây giờ cả người chỉ toàn y phục đơn giản, gương mặt cũng hóp đi rất nhiều, đã sớm mất đi phong thái của thiếu nữ, chỉ có người từng ở bên cạnh nàng ta thời gian dài mới có thể nhận ra.
Nhưng nàng ta và người Tạ gia cả đời này cũng không gặp lại.
Chỉ cần mẫu thân không nói ra ngoài thì vĩnh viễn không có ai biết Ngô thứ phi của Thái Tử đã từng là An Tĩnh Vương phi.
Thời gian nhoáng cái đã tới tháng sáu, sau tiệc trăng tròn của trưởng nữ đời tiếp theo của Vân gia Vân Tri thì Vân Tư Lân cũng phải rời kinh đến Tây Cương.
Cùng lúc đó, bát hoàng tử Nghĩa vương cũng sẽ được Vân Tư Lân hộ tống đến đất phong.
Vân Sơ cùng Sở Dực đưa theo hai đứa nhỏ đến tiễn đưa.
Bát hoàng tử năm nay mới chín tuổi, còn lùn hơn Vân Sơ một đoạn, tuy đã được phong vương nhưng lại không nhìn ra một chút khí chất Vương gia nào.
Lâm thị có chút phát sầu vuốt tóc bát hoàng tử: “Trời cao đường xa, sơn thủy xa xôi, ai... Hiếu Xương là nơi nghèo khổ, nếu thiếu thứ gì thì cứ viết thư gửi về nhà, đừng để bản thân phải chịu thiệt thòi.”
Bát hoàng tử chắp tay: “Đa tạ cữu mẫu.”
Vân Sơ mở miệng nói: “Ta thỉnh thoảng sẽ vào cung nói chuyện giải sầu với cô cô, đừng quá nhớ thương mẫu phi của ngươi.”
Bát hoàng tử nhìn về phía hoàng cung, yên lặng thở dài.
Vốn dĩ phụ hoàng cho phép mẫu phi rời cung tiễn đưa nhưng mẫu phi lại cự tuyệt, hắn biết mẫu phi không thích những trường hợp thế này.
Hắn hy vọng bản thân là một nữ hài, như vậy mới có thể ở bên cạnh mẫu phi cả đời.
Nhưng hắn là hoàng tử, là hoàng tử có tư cách kế thừa đại nghiệp, chỉ khi hắn rời đi thì mẫu tử bọn họ mới không bị cuốn vào vòng xoáy đoạt đích,
Đây là lựa chọn tốt nhất cho mẫu tử bọn họ.
“Vân Trạch, không ngủ đông nữa.” Vân Tư Lân nhìn trưởng tử: “Ta để lại một ngàn tinh binh ám vệ ở kinh thành, nếu cần thì cứ dùng.”
Vân Trạch hiểu rõ ý nghĩa của những lời này, trịnh trọng gật đầu: “Cha, con đã nhớ kỹ rồi.”
Vân Tư Lân nhìn Sở Dực: “Vân gia tướng ta giao Sơ nhi hoàn hoàn chỉnh chỉnh cho ngươi, dù xảy ra chuyện gì thì cũng mong ngươi bảo vệ Sơ nhi chu toàn, Du ca nhi và Trường Sinh là huyết mạch của ngươi, ta tin không cần ta nhiều lời thì ngươi cũng biết nên làm thế nào.”
“Nhạc phụ đại nhân yên tâm, ta hiểu rõ.” Sở Dực nói: “Ngồi vào vị trí này, ta biết mình sẽ phải đối mặt với những chuyện gì, phản kích bị động sẽ càng khiến ta trở nên bị động, ta sẽ không để tình huống như vậy xảy ra.”
Từ khi hắn có tâm tư đó thì hắn đã bắt đầu chuẩn bị vẹn toàn tất cả.
Hắn tuyệt đối sẽ không khiến Vân Sơ, hai đứa nhỏ và Vân gia rơi vào hoàn cảnh bị động chờ đánh.
Mọi người nói mấy lời như vậy rồi cũng tới lúc cáo biệt.
Vân Sơ đang muốn lên xe ngựa thì sắc mặt của Sở Dực đột nhiên trầm xuống: “Chỗ tối có người!”
Hắn vừa dứt lời thì Thu Đồng mới nhận ra có một người đang trốn sau một thân cây ngay quan đạo.
Nàng ấy nhón chân bay tới, bắt lấy người đang đứng sau thân cây.
Vân Sơ nhíu mày.
Là Tạ Thế An!